Quyển 1 - Chương 43: Vị khách không mời mà đến 5
“Xin chào”
Mới sáng sớm tinh mơ, Bắc Nguyên Ái tỷ thần thái sáng láng đã vén rèm từ bên ngoài đi vào
“Xin chào………….” Tôi ngủ say ko được bao lâu vô lực từ trên giường ngồi thẳng dậy theo chân bọn họ chào hỏi. Hừ, xem ra ngày hai vị này trải qua ngày hôm qua rất dễ chịu
“Thu Thu! mặt mũi của em sao vậy?” Bắc Nguyên Ái tỷ giật mình nhìn tôi
Mặt? Tôi khó hiểu từ trên giường đứng dậy, soi gương lại thấy……………………
Trời ạ! Ngũ trễ ko ngon giấc khiến cho đôi mắt của tôi thâm quầng như bị mực đổ lên! Mông Thái Nhất mà thấy hình dạng này của tôi, hắn nhất định sẽ lại kêu tôi là quỷ!
Mông Thái Nhất………………
Tôi đột nhiên nghỉ đến cái GNK (good night kiss) khiến tôi phải nhức đầu suốt 1 đêm, ấp úng hỏi:
“Mông ……………Thái Nhất đâu?”
“Đi rồi, chúng tôi vừa gặp hắn ở trên cầu…………..” Mộc tiên sinh thản nhiên nói với tôi
Đi rồi? Đi rồi!!
Tôi giật mình quay đầu nhìn lại tấm chăn của hắn
Tấm chăn đã được gấp lại rất đẹp căn bản giống như chưa được người bung ra. Cả….cả ba lô của hắn cũng ko thấy
Nghe qua cái tin tức khiến tôi bàng hoàng, tôi căn bản không nghe vô những gì Bắc Nguyên Ái tỷ đang nói tiếp theo sau đó
Hắn đi rồi………….Hắn tại sao lại đột ngột ra đi?!
Hắn tới thật bất ngờ, ra đi cũng thật bất ngờ như vậy
Hắn bỏ đi sao? Cái người luôn luôn ở bên cạnh tôi cũng muốn bỏ đi sao??…………..Lừa đảo, đều là kẻ lừa đảo………
Trong đầu tôi vang lên……………..
“Đuổi theo hắn đi!” Mộc tiên sinh mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập cổ vũ
“Bây giờ đuổi còn kịp. Mau đi, Thu Thu!” Bắc Nguyên Ái tỷ thuận tiện cổ vũ tôi
“Ko………….” Tôi ko biết tại sao mình lại buộc miệng nói ra như vậy
Nếu có thể, tôi rất hi vọng mình có thể lập tức vội vàng chạy đi, tìm ra cái tên đáng giận hỏi xem tại sao hắn muốn làm như vậy? Tại sao lại làm cho tôi có lúc rối loạn rồi bỏ chạy như thế?
Nhưng mà…………..Ma Thu Thu này , mày xứng với hắn sao? Mày căn bản cũng chỉ là một Sẻ con ko hơn ko kém, dựa vào cái gì có thể làm như vậy a. Hơn nữa mày thật sự muốn quay trở về cái thế giới kia? Quay trở về cuộc sống không có ban ngày ấy?……………….
Thật tốt, đã vậy nên chấp nhận kết thúc thuộc về mình
Chân của tôi như bị đinh đóng chặt trên mạch đất, nhấc cỡ nào cũng nhấc ko ra
“Ai……………” Tôi nghe Mộc tiên sinh nhẹ nhàng ở bên cạnh thở dài 1 tiếng
“Đi a, nhanh đi a!” Bắc Nguyên Ái tỷ dùng sức đẩy tôi, lại làm cho tôi đυ.ng vào một cái vách tường chắc chắn
“Các người sáng sớm tinh mơ ồn ào gì vậy?”
“Mông Thái Nhất!!” Tôi kinh ngạc kêu lên
“Sẻ con! Cô sao vậy? Sáng sớm tinh mơ đã muốn dọa người!!”
Mông Thái Nhất đeo ba lô ngồi dươi đất ra sức xoa xoa vùng ngực bị tôi đυ.ng vào
“Tiểu Nhất, ngươi ko phải đi rồi sao?” Bắc Nguyên Ái tỷ giật mình hỏi
“Đi cái gì a! Vừa nãy Mộc tiên sinh sáng sớm đã bắt tôi vác vật nặng chạy năm cây số” Mông Thái Nhất nghĩ nghĩ cái gì khiến mặt hơi hồng hồng “Lại nói, có Sẻ con ngốc ở nơi này, tôi cho dù có đi thì một ngày nào đó vẫn sẽ trở về! Tôi mới ko nghĩ đi một chặng đường xa như vậy thật oan uổng!”
Nước mắt của tôi ào ào chảy xuống, không biết là vì buồn bã hay vì vui…………..
Buổi tôi, tôi ko yên lòng nướng cá, cái chuyện xảy ra buổi sáng vẫn còn hiện diện trong đầu tôi khiến cho cõi lòng tôi hoang mang
“Thu Thu……….” Mộc tiên sinh ở cạnh nhìn nhìn cái vĩ nướng cá, đột nhiên mở miệng
“Gần đây câu được rất nhiều cá a!”
“Ừ……………gần đây…………câu có vẻ rất………….dễ dàng…………..” Đầu óc hỗn loạn, tôi trả lời cũng ko rõ ràng
“Ko ai sinh ra đều đi câu cá a………………”
“A?”
“Thu Thu, nếu lần đầu tiên, tôi đem cá đã nướng ra cho cô, hiện tại cô cũng sẽ ko thể nói ra câu dễ dàng như vậy!” Mộc tiên sinh đột nhiên lẩm bẩm ” Ko bằng chính mình thử đi câu, nếu ko làm sao mà biết trong sông có cá hay ko?”
“Nhưng………….” Đầu óc hỗn loạn của tôi bỗng chốc lóe lên 1 tia sáng, nhưng tôi lại ko thể nắm bắt được
“Thu Thu, mau dập lửa, cô qua lều bên kia giúp tôi lấy một ít củi sang đây được ko?”
Tôi đi đến lều lều bên cạnh, lựa chọn 1 ít củi lửa, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng người cãi vả
“Đừng , đừng!! Bảo bối của ta, ngươi ko thể làm hư!”
“Bà già chết tiệt, tôi chỉ lấy của bà 1 ít son, đừng có nhỏ mọn như vậy a!”
Là Bắc Nguyên Ái tỷ và Mông Thái Nhất! Bọn họ ở gần nhau sẽ ko có lấy 1 giây yên bình, tôi lắc lắc đầu chuẩn bị trở về, nhưng lại nghe hai người đó nhắc đến tên mình nên mới dừng lại
“Xí, nếu như chiêu thức của ngươi mà hửu dụng, Thu Thu đã sớm đi theo ngươi! Lần trước ngươi suýt nữa bị chết đuối dưới sông còn chưa đủ mất mặt sao, lần này lại còn muốn giả làm thằng hề!”
“Ko thử làm sao mà biết! Vẫn tốt hơn là ko làm gì ! Bà già, bà cho rằng tôi cũng giống bà ở đây chờ đợi mù quáng sao?”
“Hừ, ta ko có người muốn chờ a, vậy ngươi làm như vậy là muốn Thu Thu theo ngươi phải ko?Làm vậy ko phải cũng giống như ngươi quỳ xuống van xin em ấy a!”
“Tôi………….tôi mặc kệ cô ấy nghĩ thế nào, tôi chỉ cần cô ấy vui vẻ…………..nếu có cách dùng được , tôi cũng muốn dùng thử xem……………”
“………..Được , được rồi, nổi cả da gà……………lấy đi, đừng lãng phí …………….”
Tôi đứng ngoài lều trại ngây dại, ko biết mình nên làm gì bây giờ
Tai sao? Tại sao Mông Thái Nhất luôn đối xử tốt với tôi như vậy, luôn cố gắng để khiến tôi hạnh phúc?
Bản thân mình đã làm được cái gì? Ko phải sao? Tôi chỉ có thói quen nhận lấy, có thói quen oán giận, nhưng lại quên đi thật ra tôi có thể cự tuyệt bi thương, quên đi thật ra tôi có thể nghĩ cách khiến bản thân hạnh phúc!
Mỗi lần đối mặt với khó khăn, tôi luôn lựa chọn cách trốn tránh, chỉ trốn tránh và trốn tránh, chạy đến khi nào ko thể lui được nữa, tôi lại quyết định muốn chấm dứt tính mệnh mình!
Thật ra, tôi cũng ko muốn làm như vậy! Tôi rất muốn chạm vào hạnh phúc và vui vẻ! Tôi ko muốn lúc nào cũng né tránh trong vực sâu đau khổ và nước mắt
Tại sao…………..tại sao tôi lại yếu đuối như thế…………tôi ko muốn……………..ko muốn…………
“Thu Thu……………” Mộc tiên sinh ko biết từ khi nào đi nào đến cạnh tôi, đưa tôi 1 quả táo “Cô ko nhận , tôi sẽ ăn luôn a!”
Ko biết vì sao, cõi lòng đầy u mê lo lắng của tôi bỗng dưng lóe lên một luồng sáng, khiến đầu óc của tôi chợt trở nên rõ ràng, tôi chỉ muốn tìm gặp Mông Thái Nhất…………..
“Ai da! Sẻ con đáng chết, cô sao lại đυ.ng vào tôi a! Chạy nhanh như vậy là muốn đi đầu thai sao!”
“Ha ha……….” Tôi nghe được tiếng cười lớn của bản thân mình truyền ra
Mông Thái Nhất kinh ngạc nhìn tôi
“Sẻ con, cô bị ngã choáng váng sao! Ngã đau như vậy mà còn vui vẻ!”
Tôi lắc lắc đầu, miệng cười cười đưa ra 1 quyết định vô cùng trọng đại
“Mông Thái Nhất, tôi với anh trở về trường”
Có lẽ, tôi đưa ra quyết định này là vì nhất thời kích động, hoặc cũng……có lẽ tôi đưa ra quyết định này là do tâm tư thực sực muốn thế
Nhưng tôi đã hạ quyết tâm ra quyết định! Tôi, phải đi! Tôi muốn dũng cảm đối diện với tương lai của bản thân mình! Tôi muốn dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình! tôi muốn dũng cảm đối mặt với bi thương và đau khổ nói NO! NO! NO!!!
Mông Thái Nhất sợ ngây người, sững sờ nhìn tôi, chắc hắn cũng cảm thấy tôi thật sự bị cú ngã làm cho choáng váng
Tôi nghe được Mộc tiên ở bên cạnh nhe nhàng nói:
“Cô bé lọ lem của chúng ta, cuối cùng cũng đã muốn tự đi tìm giày thủy tinh”