Quyển 1 - Chương 3: Cuộc chiến đầu tiên 2
Tàu điện như một con quái thú lớn , rõ ràng trong bụng đã chen chúc đầy người , vậy mà vẫn muốn không ngừng đem người nhét tiếp. Tôi ở trong bụng con quái thú , theo đám người chật chội không ngừng tiến vào sâu bên trong
“Thiếu gia, xuống xe đi! Người ở đây đông quá………..”
Thiếu gia?……..Tôi lặng lẽ nghiêng đầu, muốn nhìn mặt cái người người được gọi là thiếu gia kia!
Nhưng một bóng lưng cao lớn đã đem tôi ngăn lại, giọng nói của hắn vọng lại
“Tinh thiếu gia, cậu cùng thiếu gia mau xuống xe đi!”
“Tôi ko xuống, tôi thích ngồi xe điện, ha ha!”
……………..
Trực giác của tôi nói cho tôi biết, tốt nhất là nên tránh mặt đám người này,dù sao thì an toàn vẫn là trên hết!Tôi theo bản năng đi về phía trước, cô gắng duy trì khoảng cách giữa bọn họ!!
“Cậu muốn như thế nào đây?” giọng nói đè thấp của một cô gái truyền vào trong tai tôi
Tôi nhìn vào nữ sinh cách tôi một cánh tay , cô ấy cũng mặc đồng phục Hayakawa. Không thể nào? Tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn tìm một nơi an toàn!
Tôi vừa định giải thích thì lại phát hiện , căn bản cô ta không có nhìn tôi, mà đầu nàng lại nghiêng về phía bên kia
Nàng không phải là đang nói với tôi! Tôi nhìn nhìn vào người nàng , hình như là có một cái bàn tay to….
không ngờ….không ngờ lại đặt dưới váy nữ sinh ấy…………..
Quấy rối tìиɧ ɖu͙© !!? Loạn rồi!!
“Không như thế nào!! Ha ha!!” Tên kia dày mặt cư nhiên phát ra tiếng cười thầm
“Cậu………..” Cô gái hiển nhiên có chút tức giận nhưng lại không thể làm gì
“Tôi , tôi thế nào? Cũng là cậu hi vọng…………” Tôi nhìn nhầm rồi sao? Tên kia làm chuyện xấu vậy mà còn dám kiêu ngạo uy hϊếp người
“Cậu rốt cuộc là muốn như thế nào?”
“Xuống xe, mang cậu đến một nơi…………….”
“Không được! Hôm nay là lễ khai giảng”
“Chuyện này không phải do cậu quyết định”
…………………..
Tôi lặng lẽ nghiêng mặt đi, tránh nhìn thấy bàn tay kiêu ngạo của hắn vô tư chạy trên người cô gái
Đột nhiên cảm giác được ánh mắt của cô bé kia, nàng đang nhìn tôi , trong ánh mắt có chút phức tạp. Tôi liền vội vàng cúi đầu, theo bản năng rút vào một góc sáng
Đừng oán trách tôi, bản thân tôi , tôi còn khó bảo vệ! Dù cho thầy cô có nói thấy người gặp chuyện phải ra tay nghĩa hiệp, nhưng mà ba cũng nói đó là việc làm ngu ngốc a! An toàn vẫn là trên hết! Huống chi, thân tôi cũng không đánh lại cái tên cuồn cuồn cơ bắp kia!
Tiếng động ầm ầm trong xe dường như không chút nào ảnh hưởng đến một người đang đeo máy nghe nhạc , đứng gần cửa sổ , ngủ gà ngủ gật ……………….Khoang tàu vừa rồi còn chật chội như hộp cá mòi, lúc này hoàn toàn đã trảnh thành hộp cá muối
Tôi vờ như không thấy “chuyện tốt” ấy nhưng bên tai vẫn không thể không nghe! Tôi chỉ có thể lui dần về phía sau
“Cô đạp…………..” Giọng nói của một người đột nhiên vang lên sau lưng
Tôi bối rối xoay người, trước tình huống tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý, một khuôn mặt vô cùng tuấn tú đã xuất hiện trước mắt tôi!
Lông mi vừa đen đậm vừa dài kiêu ngạo cong lên, đôi mắt trong suốt giống như sương mai buổi sớm, chiếc mũi cao thẳng, cánh môi mềm mại như cánh hoa hồng, còn thêm làn da trắng nõn nà…………….ngay cả đôi chân cũng rất được
“A…..anh……xin chào” Bị hình ảnh xinh đẹp như thế đánh vào thị giác khiến cho tôi bối rối, không biết nên nói cái gì
“Hắn nói cô đạp lên chân hắn!!” Một giọng nói bên cạnh có ý tốt nhắc nhở tôi
“A, đúng…………..thực xin lỗi………….Bởi vì………….bởi vì chuyện đó………..chuyện đó………” Tôi khϊếp đảm nhìn về nơi phát sinh “chuyện tốt” ban nãy
Hắn theo ý tôi quay về hướng kia nhìn lại, chân mày khẽ cau…………..
“Nếu như cô cho rằng hắng sẽ giúp đỡ thì cô đã sai lầm rồi” Giọng nói hảo tâm kia lại nhắc nhở tôi. Tôi nhìn nhìn lại chỉ thấy mỗi biểu tượng của Nike đập vào mắt, người này rất cao a! Tôi chỉ mới đứng ngang ngực hắn
“Ách……………..” Không đợi cho tôi xem rõ diện mạo của người, một cỗ cường lực đã đột nhiên ập đến thân thể tôi khiến tôi bị ngã văng ra ngoài
“Các vị hành khách xin đừng kinh hoảng, bởi vì một tình huống khẩn cấp nên tạm thời tàu phải thắng gấp, hiện tại tàu sẽ chạy lại như cũ” Trong radio truyền ra giọng nói ngọt ngào của phát thanh viên như không bị tình huống ban nãy ảnh hưởng. Thật may mắn, may mắn, may mình phản ứng mau, thuận tay nắm lấy tay vịn, nếu không khẳng định tôi cũng sẽ bị ngã chỏng vó
“Ai? Là đứa nào không muốn sống dám cào ông mày?” Giọng nói hung thần ác sát truyền đến sau lưng, theo ánh mắt tôi nhìn lại…………
“Là cô! Nha đầu thối! Dám đem ông mày thành tay vịn” Cái vẻ mặt kia hống hách , dữ tợn nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt trong tay tôi
“A………thực xin lỗi, tôi là bạn học của nàng………….” Tôi sợ tới mức nói cũng không rõ ràng, thầm nghĩ muốn nhanh chóng lôi kéo cô gái kia cùng xuống xe
“Bạn học? Ha ha! Chẳng lẽ cô cũng muốn cùng tôi…?”
“Không………không muốn…………..”
“Không muốn?” Ách, cô gái kia sao lại đồng thanh nói giống tôi
“Không muốn?Vậy ra cô muốn chết?”
Đầu quả quýt bắt được đâu tôi, dùng sức đây, khi tôi té ngã còn bị hắn đạp một cú
Ba! Mẹ! Cứu mạng a! Nước mắt của tôi không ngừng chảy ra. Con không dám không nghe lời ba mẹ đi xen vào chuyện người khác nữa.
“Ha ha ha ha! Nha đầu thối, cô không phải muốn làm anh hùng sao? Như thế nào? Sợ hãi?”
“Ô ô ô ô……” Tôi nghẹn ngào khóc đến một câu cũng nói không được
Đầu quả quýt hung hăng nắm đầu tôi, đau quá! Ba ! Mẹ! Cứu mạng a! Con không dám không nghe lời hai người xen vào chuyện người khác nữa. Tôi ngồi dưới đất liều mạng lui về sau, nhưng mà lại bị một cái chân chết tiệt ở phía sau cản lại, khiến tôi không đường thối lui
Đầu quả quýt tựa hồ còn chưa thỏa mãn, hắn dùng sức đạp mạnh xuống dưới………..Tôi theo bản năng chạy ra phía sau cặp chân kia lẩn trốn……….
“Ê, nhóc, buồn ngủ thì về nhà đi! Đừng đứng vướng víu ở chỗ này! Mau cút!”
Hắn không phải là đang nói chuyện với tôi………..Tôi ngẩng đầu, là nam sinh mặc đồng phục Hayakawa vừa rồi, không ngờ hắn vẫn có thể ở cái thời điểm này ngủ gật………………
“…………………………”
“Minh, hắn nói cậu biến kìa” Giọng nói ôn hòa kia lại vang lên
“Mày là vịt a! Nghe không hiểu tiếng người phải không? Mau cút”
“Không phải, không phải, không cần”
“Thật sự là bó tay với cậu, hắn cũng không phải tôi, làm sao có thể hiểu được cái cách nói chuyện của cậu?” Giọng nói ôn hòa ánh lên một tia bất đắc dĩ, tựa hồ như đang kiên nhân cùng đầu quả quýt “Ý của hắn là, hắn không phải vịt, cũng không phải không nghe hiểu tiếng người, còn nữa hắn không cần cút”
“Nhóc con, có bản lĩnh thì xưng tên ra, xem tao làm cách nào để dạy dỗ mày” Đầu quả quýt thẹn quá hóa giận
“Kim Ánh Minh” Nam sinh lạnh lùng ngắn gọn trả lời
“Có dũng khí! Xử lý hắn” Đầu quả quýt nói với vài tên bên người rồi cùng nhau tiến lên
Tôi sợ đến mức vội vàng ôm đầu lui về một bên, lúc này trong đám người cũng đi ra vài người
“Thiếu gia ,cậu không sao chứ!”
Thiếu gia? Hắn chính là vị thiếu gia vừa rồi??
……………………………
“Đúng là phiền toái………….” Nữ sinh kia từ bên cạnh tôi đi ngang qua , bỏ lại một câu………………
Tôi hoàn toàn không hiểu rõ tình huống nữa, vừa bị vài tên gây phiên phức nhưng hai nam một nữ này lại coi như không xảy ra chuyện gì. Mãi cho đến khi cửa tàu điện khép lại, tôi mới phục hồi lại tinh thần, chỗ bọn họ mới vừa xuống xe kia chính là……………trung học Hayakawa