Chương 31

"Tôi cứ tưởng rằng cậu sẽ không dám vào."

Santa quay lại nhìn Vô Thương đang đẩy cửa bước vào. Vô Mặc đang bám vào đùi hắn cũng lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào con mồi cũ của mình và nuốt chửng lá thư màu đỏ tươi.

“Đừng gây rắc rối.”

Santa đưa tay vỗ nhẹ vào Vô Mặc đang hăng say cọ xát vào mình, lông mày của hắn hơi nhăn lại vì vảy rắn lạnh lẽo bám vào chân, như thể có chút cáu kỉnh nhưng cũng có chút chiều chuộng.

Vô Thương cố gắng hết sức để rời mắt khỏi Santa, nhưng đôi chân dài trắng nõn lộ ra từ gấu áo choàng tắm rộng thùng thình của Santa đã thu hút sự chú ý của cậu, mặc dù đôi chân đó khiến không thể rời mắt, nhưng điều này không thể nói là cư xử tốt.

Vô Mặc giống như cũng không có mấy hứng thú với Vô Thương đang ngơ ngác đứng đó, nó quay đầu tiếp tục quấn lấy chân Santa, hưởng thụ cảm giác thoải mái cực độ.

Santa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt liếc nhìn Vô Thương đang đứng ở cửa và chưa bao giờ đến gần Vô Mặc.

“Mang nó xuống."

"Cái gì?"

Vô Thương bối rối nhìn Santa, thắc mắc không hiểu Santa có ý gì.

“Mang nó xuống phơi nắng đi.”

Santa chỉ vào con trăn vẫn đang quấn quanh chân mình, với vẻ mặt có chút bất lực.

Phơi nắng sao? ?

Cổ Vô Thương trở nên cứng đờ, cậu nhìn con mãng xà khó ưa, khi nhìn thấy đối phương lười biếng ngáp dài, cậu đột nhiên cảm thấy ngay cả tay chân cũng bắt đầu cứng đờ.

Cuối cùng, Vô Thương dùng lực cản kéo Vô Mặc xuống cầu thang và suýt ngã xuống vì đuôi của nó cứ quấn quanh tay vịn cầu thang.

Vô Thương bực bội, cậu hung hăng ném Vô Mặc bất động xuống sàn gỗ, sau đó nhìn Santa đang ung dung ngồi trên ghế liễu gai uống trà trong bộ áo choàng màu xanh đậm, hở nửa ngực, đôi mắt gần như bốc cháy.

“!!…”

Vô Mặc, bị ném xuống đất, nó không phục phun chiếc lưỡi đỏ rực của mình ra để đe dọa Vô Thương, nhưng lúc sau, không hiểu sao lại nằm uể oải dưới ánh nắng ấm áp và không cử động.

"Tính tình của nó không tốt, lần sau nếu cậu còn làm vậy, coi chừng nó sẽ cắn cậu đó."

Santa đặt tách trà xuống và liếc nhìn Vô Thương cùng đôi mắt rực lửa của cậu, lúc này, trong mắt giống như sắp có dao bay ra ngoài.

Vô Thương nghe vậy quay đầu liếc nhìn Vô Mặc đang cuộn tròn thoải mái thành một chiếc đĩa, giọng nói có chút tức giận.

"Nếu nó dám cắn tôi, tôi sẽ cắt đầu nó."

"Ồ."

Santa nhìn đi nơi khác, nửa cười nhưng không cười.

"Anh không phải xem thường, tôi nói được làm được."

Vô Thương nhíu mày và càng tức giận hơn khi thấy Santa không tin tưởng mình.

"Ừm."

Santa trả lời chiếu lệ, nhưng vẻ mặt lại giống như không quan tâm lắm.