Thần Mộ mang theo Thôi Vũ Oanh trở lại gian phòng trước kia nhốt cô, sở dĩ đưa cô đến căn phòng này, cũng là bởi vì hắn đã quen thuộc.
Hai là bởi vì sau khi biết Thôi Vũ Oanh chạy thoát, hắn vội vàng đuổi theo vị trí trên định vị, cũng không hề quay đầu trở lại nơi này xem thử.
Cho nên Thần Mộ cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng cửa đã khóa kỹ, làm sao cô lại chạy thoát được?
Thẳng đến lại một lần nữa mở cửa phòng ra, Thần Mộ mới biết Thôi Vũ Oanh đã chạy mất bằng cách nào.
Cửa đúng là khóa kỹ, nhưng cửa sổ trong căn phòng này không khóa, nhìn tấm ga trải giường treo bên cửa sổ, Thần Mộ lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Hóa ra là cô từ cửa sổ trèo ra ngoài, khó trách cô bị thương, đây không phải là tầng một, cho dù là tầng hai cũng không cao, làm như vậy cũng rất nguy hiểm...
Nghĩ đến tận đây, Thần Mộ liền vô cùng hoảng sợ, may mắn...... May mắn A Oanh không có xảy ra chuyện gì.
"Em không muốn sống nữa sao? Chuyện nguy hiểm như vậy Em cũng dám làm?!" Mặc dù biết Thôi Vũ Oanh không có gì đáng ngại, nhưng Thần Mộ vẫn không ngừng sợ hãi, liền không khỏi nói một câu như vậy với cô.
Chẳng lẽ cô chỉ muốn rời xa hắn đến vậy sao, vì rời xa hắn mà cô sẵn sàng làm chuyện nguy hiểm như vậy?
Nhưng Thôi Vũ Oanh không đáp lại bất cứ lời nào của Thần Mộ, từ khi đến đây, cô luôn im lặng, bây giờ thậm chí không thèm nhìn Thần Mộ một chút nào nữa.
Thái độ của Thôi Vũ Oanh bây giờ chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, Thần Mộ đã sắp phát điên rồi, thái độ của cô không thể nghi ngờ là đã chọc giận Thần Mộ hoàn toàn.
"A Oanh, em nhìn anh!" Thần Mộ nâng cằm Thôi Vũ Oanh, ép buộc cô cùng hắn đối mặt.
Nhưng Thôi Vũ Oanh chỉ là liếc mắt nhìn hắn một cái, liền trực tiếp nhắm mắt lại.
Từ lúc bị Thần Mộ bắt đi, Thôi Vũ Oanh đã hiểu, trải qua một lần như vậy, về sau sợ rằng cô sẽ không có cơ hội trốn thoát nữa, cô sẽ không thể trốn thoát.
Cho nên mới vừa rồi Thôi Vũ Oanh nói ra những lời kia, cô biết có thể sẽ không có tác dụng gì, nhưng cô cũng chỉ có thể hi vọng Thần Mộ chủ động thả cô đi.
Nhưng lời nói của cô chẳng những không có tác dụng gì mà còn chọc vào lửa giận của Thần Mộ.
Thôi Vũ Oanh đã không biết phải làm gì nữa, cô không thể trốn thoát, cô không thể phản kháng, nói lý lẽ với hắn ta cũng không có tác dụng...
Vì vậy, Thôi Vũ Oanh lựa chọn phớt lờ Thần Mộ, nghĩ rằng bất kể về sau Thần Mộ nói với cô cái gì, làm cái gì, cô cũng sẽ không lại phản ứng hắn,
Cô nghĩ, chờ một lúc sau, Thần Mộ cảm thấy không thú vị, có thể liền sẽ chủ động thả cô đi không?
Nhưng vừa vặn tương phản, cô càng như vậy, Thần Mộ càng không có khả năng buông tha cho cô.
"A Oanh, không phải nói em nói em là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của anh sao? Em thân là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© sao lại không nhìn chủ nhân được?" Thấy Thôi Vũ Oanh nhắm mắt lại, sắc mặt Thần Mộ lại âm trầm mấy phần.
"Tại sao em lại mặc quần áo thế? Nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© không cần phải mặc quần áo, không phải sao?" Dứt lời, Thần Mộ liền bắt đầu cởϊ qυầи áo Thôi Vũ Oanh ra.
Trong vòng hai phút, Thôi Vũ Oanh đã bị Thần Mộ lột sạch sành sanh, nhưng dù vậy, Thôi Vũ Oanh vẫn phớt lờ Thần Mộ, không có chút phản ứng nào với hắn.
Thái độ của cô khiến Thần Mộ rất không vui, hắn không sợ Thôi Vũ Oanh chửi mắng hắn, cũng không sợ Thôi Vũ Oanh hận hắn, điều hắn sợ nhất chính là Thôi Vũ Oanh sẽ nhắm mắt làm ngơ với hắn.
Hắn đem Thôi Vũ Oanh ôm vào trong ngực, tùy ý hôn và mơn trớn từng tấc da thịt trên cơ thể cô, hắn không ngừng xoa nắn âʍ ѵậŧ, xoa lên đầṳ ѵú của cô, tay của hắn dường như không có ma lực, mỗi lần hắn xoa nắn, tiểu huyệt cô sẽ không thể không chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.
Cũng không lâu lắm, Thôi Vũ Oanh liền bị hắn làm cho không chịu nổi, không thể không mở miệng nói: "Thần Mộ, anh làm như vậy thì có ý nghĩa gì? Anh buông tha cho tôi đi, cũng buông tha cho chính anh đi."
"Suy bụng ta ra bụng người, nếu như đổi lại là anh ở trong tình cảnh hiện tại của tôi, anh có thể cười vui vẻ thành tiếng sao?" Thôi Vũ Oanh từng nhiều lần khuyên lơn, chỉ tiếc, Thần Mộ một câu đều không nghe lọt.
"Nếu như là anh bị A Oanh cầm tù, anh sẽ rất vui vẻ tình nguyện."