Bàn ăn hình chữ nhật, Thôi Vũ Oanh bị đặt ở vị trí cách bát đũa khá xa.
Thần Mộ hai ba cái cởϊ qυầи áo của Thôi Vũ Oanh ra, sau đó bắt đầu dùng tay sờ soạng thân thể của cô.
Thôi Vũ Oanh ngây cả người, cô thật sự là không ngờ được, lúc này mới vừa ăn sáng xong, vậy mà Thần Mộ liền dự định thao cô.
Đây chẳng lẽ chính là cái gọi là...... No bụng sinh dâʍ ɖu͙©?
Nhưng Thôi Vũ Oanh ngày hôm qua bị hành hạ lâu như vậy, đến bây giờ thân thể vẫn còn có chút đau nhức, cho nên hiện tại cô không muốn cùng Thần Mộ làʍ t̠ìиɦ, nhất là bị ép làm ở trên bàn ăn này...
Thế là Thôi Vũ Oanh vội vàng cự tuyệt nói: "A! Không...... Không muốn, hôm qua không phải làm rồi sao?"
Thần Mộ hỏi ngược lại: "Hôm qua không phải đã ăn cơm sao? Vậy hôm nay làm sao lại muốn ăn nữa?"
"Không giống nhau!" Thấy Thần Mộ kiên trì muốn làm, Thôi Vũ Oanh bắt đầu giãy giụa, nhưng càng giãy giụa, Thần Mộ càng hưng phấn.
"Có gì khác nhau đâu? Tôi đã hứa mỗi ngày đều thao em, làm sao tôi có thể thất hứa..."
Dứt lời, Thần Mộ liền cúi đầu hôn Thôi Vũ Oanh, hắn từ cổ Thôi Vũ Oanh, một đường hôn đến trước ngực của nàng.
"A...... A...... Ưm ưm, không muốn...... Không muốn liếʍ......"
Đầu lưỡi Thần Mộ càng không ngừng chuyển động trên đầṳ ѵú Thôi Vũ Oanh, cảm giác tê dại mềm mại kia, làm cho Thôi Vũ Oanh không ngừng rêи ɾỉ.
Nghe được Thôi Vũ Oanh vì nụ hôn của hắn mà thở dốc, tâm tình Thần Mộ tốt hơn rất nhiều.
Vừa rồi lúc ăn sáng, Thôi Vũ Oanh vẫn luôn không để ý tới hắn, tuy nói thực bất ngôn, tẩm bất ngữ (ăn không nói, ngủ không nói), nhưng Thôi Vũ Oanh ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái......
Nhưng những thứ này hiện tại đã không quan trọng, cô là của hắn, cô từ nay về sau, chỉ có thể nhìn hắn, chỉ có thể yêu hắn.
Hắn đã suy nghĩ rất lâu về ngày này, hắn muốn mỗi đêm đều có thể ôm cô đi ngủ, muốn mỗi ngày tỉnh lại vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy cô.
Mà hiện tại, Thần Mộ lại cũng không chỉ muốn thỏa mãn với chuyện phía trên, hắn muốn mỗi đêm trước khi ngủ đều dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy tiểu huyệt Thôi Vũ Oanh, hắn còn muốn mỗi ngày sau khi thức dậy, liền dùng đại dươиɠ ѵậŧ thao cô.
Đang mυ"ŧ vυ" Thôi Vũ Oanh, Thần Mộ nhìn hộp mứt dâu tây trên bàn ăn, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Đồng thời, hắn còn dự định biến ý tưởng đó thành hành động.
Thế là Thần Mộ vươn tay cầm lấy mứt dâu bên cạnh, Thôi Vũ Oanh thấy vậy có chút nghi hoặc, còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, Thần Mộ đã đem mứt dâu phết lên ngực của cô.
"Thần Mục! Dừng tay!!!" Thôi Vũ Oanh thật không ngờ Thần Mục lại lấy mứt bôi lên ngực của mình.
Lúc này Thôi Vũ Oanh vừa xấu hổ vừa tức giận, nếu không phải bị Thần Mộ gắt gao giữ chặt không thể động đậy, cô thật muốn trở tay bôi mứt lên người hắn.
Những gì Thần Mộ làm tiếp theo khiến Thôi Vũ Oanh càng thêm xấu hổ.
Sau khi bôi mứt dâu lên ngực Thôi Vũ Oanh, hắn dùng miệng liếʍ mứt hoa quả trên ngực cô từng chút một đem mứt hoa quả liếʍ sạch.
"A! Không! Đừng liếʍ, dừng lại đi!" Cái này thật sự là quá mất mặt, Thôi Vũ Oanh chịu không nổi loại thủ đoạn này, cô không ngừng kêu to, nhưng Thần Mộ thủy chung không ngừng lại.
Một lúc lâu sau, cho đến khi liếʍ hết mứt trên ngực cô, Thần Mộ mới dừng lại: “Ngọt quá, sau khi bôi mứt lên em, quả thực ăn càng ngon hơn.”
Sau đó, Thần Mộ bắt đầu xoa bóp âʍ ѵậŧ Thôi Vũ Oanh, theo ngón tay hắn đảo xoay ấn, dâʍ ŧᏂủy̠ trong huyệt nhỏ của Thôi Vũ Oanh cũng càng chảy càng nhiều.