Sau đó, trong đầu Thôi Vũ Oanh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Hình như hắn đã khôi phục lại như bình thường…. Vậy không phải cô thể thử thuyết phục hắn một chút?
Vì vậy, Thôi Vũ Oanh ngập ngừng hỏi một câu,: "Kia…. Vậy anh có thể trả lại quần áo của tôi cho tôi không?"
Cô vừa nói dứt lời, ngay lập tức Thần Mộ đã đem quần áo của cô đưa tới cho cô.
Thôi Vũ Oanh cuối cùng cũng mặc lại quần áo, nhưng áσ ɭóŧ của cô đã bị Thần Mộ cắt thành từng mảnh vụn, cô lại mặc áo sơ mi, chất liệu vải rất mỏng, có thể nhìn thấy đầṳ ѵú nhô ra.
Nhưng hiện tại Thôi Vũ Oanh cũng không thèm để ý đến chuyện này, cô mặc quần áo tử tế xong, quay sang nói với Thần Mộ: "Tiểu Mộ...... chúng ta nói chuyện vui vẻ được không?"
Nghe được Thôi Vũ Oanh gọi hắn là Tiểu Mộ, Thần Mộ không khỏi khẽ giật mình, sau đó mới trả lời: "Em muốn nói cái gì?"
"Anh… Anh tại sao lại muốn hạ thuốc tôi?" Kỳ thật Thôi Vũ Oanh không biết phải mở lời như thế nào trước, ngẫm nghĩ một hồi, liền hỏi về vấn đề này.
"Nếu không hạ thuốc, làm sao tôi có thể có được em đây?"
Câu trả lời của Thần Mộ quá trực tiếp, đến mức Thôi Vũ Oanh cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Trầm mặc hồi lâu, Thôi Vũ Oanh mới tiếp tục nói: "Bây giờ anh đã đạt được tôi rồi, vậy kế tiếp anh còn muốn làm gì?"
Không đợi Thần Mộ đáp lại, Thôi Vũ Oanh lại nói tiếp: "Anh muốn giam giữ tôi cả đời sao? Anh thực sự tự tin mình sẽ mãi mãi không bị cảnh sát phát hiện sao?"
"Với điều kiện của anh muốn kiểu bạn gái nào chả được, không phải chuyện gì khó khăn cả. Tại sao nhất định phải chọn tôi?"
Nhìn vào mắt Thần Mộ, Thôi Vũ Oanh dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con chậm rãi nói:"Về sau anh còn sẽ gặp tất nhiều cô gái khác tốt hơn, đến lúc đó anh sẽ phát hiện rằng kỳ thật tôi cũng không thích hợp với anh, đến lúc đó anh sẽ có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng nếu như anh nhất quyết muốn cầm tù tôi ở đây, thứ chờ đợi anh trong tương lai sẽ chỉ là chiếc còng tay bắt giữ của cảnh sát."
Thấy cô còn muốn nói thêm gì đó, Thần Mộ ngắt lời cô: "Rốt cuộc em muốn nói gì?"
Nhìn thần sắc âm trầm trên khuôn mặt Thần Mộ, không hiểu sao Thôi Vũ Oanh cảm thấy sợ hãi, điều này khiến cô có chút không dám nói tiếp, nhưng đến cuối cùng cô vẫn đem lời cần nói nói ra.
"Tôi sẽ không báo cảnh sát, anh thả tôi ra đi, được không?"