Chương 6

Hoắc Đàm, Ôn Nguyên đã nghe qua cái tên này.

Chu Tước trong tứ thần thú, đối tượng của ông là phượng hoàng độc nhất vô nhị trong thiên địa, hai vợ chồng đánh qua không ít yêu quái lớn chuyên chọn yêu quái non để ức hϊếp.

Quả thực là thần tượng của một yêu quái nhỏ như Ôn Nguyên!

Mà lúc này, hai vợ chồng thần tượng của Ôn Nguyên đang ở bên Thụ gia gia cư trú trên núi Nguyệt Ẩn nơi cậu sinh sống.

Cây hòe già vốn đang trong thời kỳ nở hoa lại giống như tuổi xế chiều, một tay Hoắc Đàm dán ở trên thân cây vận chuyển chút linh lực qua.

Cành cây khô vàng tỏa sáng sức sống trong nháy mắt, vẻn vẹn vài giây đã hoàn thành chuyển biến từ đông sang xuân, cành cây vươn ra, hoa hòe nở rộ treo đầy cả cây đại thụ.

Hoắc Đàm thấy cây hòe già bình tĩnh lại mới thu tay về, trở lại bên cạnh bà xã.

Cây hòe già run rẩy cành cây, hoa rơi đầy đất.

Lúc trước bởi vì xem bói nên hao tổn lúc này đã hoàn toàn được Hoắc Đàm bồi bổ xong, toàn bộ cây đều trẻ lại vài tuổi.

“Hoắc tiên sinh, nội dung bói toán lần trước ngài muốn tôi đã giao cho con trai lớn của ngài". Cây hòe già cung kính nói.

“Tôi biết". Lần này Hoắc Đàm tới đây chỉ là dự định mang theo bà xã đi giải sầu, thuận tiện giải quyết chuyện cây hòe già bởi vì bói toán dẫn đến tổn thương nguyên khí.

“Đúng rồi". Ngữ khí cây hòe già có chút chần chờ: “Trong núi có một tiểu bối, trước đó vài ngày không cẩn thận bị nhân loại bắt đi. Hiện tại núi Nguyệt Ẩn đã đóng cửa rồi có lẽ không về được.”

“Phiền Hoắc tiên sinh nếu có gặp thì hỗ trợ chăm sóc một chút.”

Hoắc Đàm nhìn bà xã nhà mình, sau đó khẽ gật đầu đáp ứng.

……

Sau khi cơm nước xong, hai người một trái một phải ngồi phịch trên sô pha tiêu thực.

Hôm nay Diêm Thụy ăn thật sự no, đã lâu hắn không có ăn nhiều như vậy, hôm nay dưới ảnh hưởng của Ôn Nguyên vậy mà ăn liền ba chén cơm.

Hắn nghiêng đầu nhìn Ôn Nguyên ở bên kia rồi đỡ sô pha đứng lên, cũng không quay đầu lên lầu.

Nhận thấy được động tác của Diêm Thụy, tầm mắt vô hồn của Ôn Nguyên chậm rãi thu hồi lại sau đó nhìn Diêm Thụy, không thực hiện động tác di chuyển theo hắn.

Không bao lâu Diêm Thụy đã cầm hai bản hợp đồng xuống.

“Đến xem hợp đồng một chút, có chỗ nào không thích hợp thương lượng một chút rồi sửa.”

Nói xong Diêm Thụy đặt hai xấp hợp đồng lên bàn trà.

Ôn Nguyên từ trên sô pha nhanh chóng đứng lên, tò mò cầm một bản hợp đồng lật vài trang.

Ôn Nguyên "mù chữ" chưa từng xuống núi lật vài trang, phát hiện tất cả các chữ cậu đều biết, nhưng phải xem thật lâu mới hiểu được ý nghĩa của chúng.

“Cậu chưa từng đi học sao?" Diêm Thụy chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi, ý thức được đại sự không ổn.

Ôn Nguyên thành thành thật thật mà lắc đầu.

“Trên núi không có trường tư thục, Thụ gia gia đã dạy chúng tôi rồi, có điều không giống như cái này.”

Tư thục là thứ gì hả?

Diêm Thụy ngơ ngẩn, đầu xoay một lúc lâu mới hiểu ý Ôn Nguyên nói.

Hắn cầm lấy chén trà chuẩn bị uống ngụm để bình tĩnh một chút: "Người kia dạy các cậu cái gì?"

“Lễ nghi, Chu Ký, Kinh Thi, có điều tôi không thích lắm". Ôn Nguyên bẻ ngón tay nói tên mấy quyển sách.

Diêm Thụy vừa uống trà vào miệng lập tức phun thẳng về phía Ôn Nguyên.

Ôn Nguyên lắc mình né tránh, vẻ mặt không vui: "Sao anh lại không giữ vệ sinh như vậy.”

“Thực xin lỗi thực xin lỗi.” Diêm Thụy vội vàng kéo mấy cái khăn ướt lau sô pha.

Đem rác rưởi sau khi lau xong ném vào trong đống rác, lúc này Diêm Thụy đã bổ sung toàn bộ diễn biến của câu chuyện ở trong đầu.

“Vậy Thụ gia gia mà cậu nói, tuổi tác đã lớn rồi sao?" Diêm Thụy hỏi.

Tuổi tác của tộc Thụ đều rất lớn mà.

Ôn Nguyên cũng không biết Thụ gia gia bao nhiêu tuổi, chỉ biết là từ thời Chiến quốc Thụ gia gia đã có ý thức, như vậy tính ra quả thật tuổi tác rất lớn.