Chương 4

Diêm Thụy mang theo Ôn Nguyên đổi vài tuyến tàu điện ngầm và xe buýt, cuối cùng xuống xe gần một khu biệt thự đơn lập.

"Công ty ở ngay bên trong, ký túc xá tuyệt đối thoải mái." Diêm Thụy ngượng ngùng cười cười, "Mặc dù nhìn không giống văn phòng lắm, nhưng chúng tôi có giấy phép đàng hoàng, là công ty hợp pháp!"

Ôn Nguyên cắn một miếng bánh trứng, hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề văn phòng của studio, mà gật đầu qua loa: "Ừ ừ."

Sau đó quay đầu hỏi Diêm Thụy: "Tối nay chúng ta ăn gì?"

Diêm Thụy sửng sốt, nhìn Ôn Nguyên đơn thuần ngây thơ, sinh lòng áy náy với việc mình dựa vào khoác lác mà lừa dối người khác.

Hắn chột dạ dời tầm mắt: "Trong tủ lạnh còn có một hộp sườn và ớt, chúng ta ăn ớt nướng và sườn xào chua ngọt nhé."

"Được."

Ôn Nguyên dứt khoát đáp, cúi đầu ăn hết mấy miếng bánh còn lại, nhìn quanh bốn phía, sau đó chạy nhỏ đến thùng rác để vứt túi.

Thật là một đứa bé ngoan ngoãn.

Diêm Thụy càng thêm chột dạ, chỉ đành sờ sờ mũi, dẫn cậu vào tiểu khu biệt thự này.

Môi trường trong tiểu khu không tệ, vấn đề xanh hóa làm rất tốt.

Dọc theo đường đi, Ôn Nguyên vẫn tò mò nhìn hoàn cảnh khắp nơi, Diêm Thụy thấy cậu có hứng thú như vậy, dứt khoát giới thiệu cho Ôn Nguyên.

"Phòng ở này... là của bạn tôi, hiện giờ cho tôi thuê giá rẻ, công ty chúng tôi mặc dù tình hình hiện tại không tốt lắm, nhưng cậu có gương mặt đẹp như vậy, sau này chắc chắn sẽ nổi tiếng!"

Diêm Thụy nói xong, hai mắt bắt đầu tỏa sáng mặc sức tưởng tượng tương lai.

"Chờ đến khi cậu nổi tiếng! Cổ phần công ty tôi cũng có thể chia cho cậu một nửa!"

Ôn Nguyên chớp chớp mắt.

"Cổ phần có thể giúp tôi về Nguyệt Ẩn Sơn không?"

Về Nguyệt Ẩn Sơn?

Diêm Thụy dừng một chút, nhìn ánh mắt chờ mong của Ôn Nguyên, cắn răng gật đầu.

"Cổ phần có thể đổi thành tiền, đợi khi bạn nổi tiếng sẽ có rất nhiều rất nhiều tiền, lúc đó về Nguyệt Ẩn Sơn chắc chắn không thành vấn đề!"

Diêm Thụy kỳ thật không có nói dối.

Có đủ tiền, cho dù Nguyệt Ẩn Sơn phong tỏa, Diêm Thụy cũng có thể giúp đỡ đầu tư một chút bên Nguyệt Ẩn Sơn.

Nếu thành công, Ôn Nguyên chính là cổ đông của ngành du lịch Nguyệt Ẩn Sơn.

Cổ đông muốn vào Nguyệt Ẩn Sơn, còn không phải là chuyện chỉ trong vài phút sao?

Để tăng thêm tính thuyết phục, Diêm Thụy còn trịnh trọng gật đầu.

Ôn Nguyên mở to hai mắt.

"Thật sao?"

"Thật sự!"

Ôn Nguyên nhìn thấy hy vọng trở về núi, không kìm được cười tươi.

Cậu nhất định phải làm việc chăm chỉ kiếm tiền, cố gắng trở thành cổ đông để về núi!

Ôn Nguyên siết chặt nắm tay, tự động viên mình.

Khi đi vòng qua dãy biệt thự đầu tiên, Ôn Nguyên nhìn thấy hai hộp giấy trông rất đẹp dưới gốc cây.

Hộp giấy đặt hơi xa, để nhìn rõ, Ôn Nguyên vô thức đi chậm lại.

Diêm Thụy đi một đoạn, phát hiện Ôn Nguyên không theo kịp, liền dừng lại chờ cậu.

Theo tầm mắt của Ôn Nguyên nhìn qua, Diêm Thụy cũng thấy được mấy hộp giấy kia.

Hắn giải thích một phen: "Đó là cho mèo hoang trong khu, có nhiều người thích mèo sẽ cho chúng ăn, nhưng đã triệt sản và tiêm vắc xin rồi, nếu thích có thể đến vuốt ve, trừ con mèo vằn ra, đều rất ngoan."

Mèo?

Ôn Nguyên mở to hai mắt, theo bản năng mạnh lui về phía sau một bước, trốn đến phía sau Diêm Thụy mới hậu tri hậu giác nhớ tới chuyện bây giờ cậu đã hóa hình người.

Mèo mèo chó chó gì chứ, chẳng có gì phải sợ!

Nhưng nếu hỏi thiên địch của chim là gì, thì không ai khác chính là mèo.

Trước đây khi cậu còn ở trong núi, vẫn chưa hóa hình, Ôn Nguyên nghịch ngợm chạy hơi xa, suýt bị một con mèo hoang vồ cắn.

Nỗi sợ hãi bản năng vẫn không thể kiểm soát được!

Cứu với! Cậu không muốn kiếm tiền nữa!

Cậu muốn lập tức trở về núi, vui vẻ sống ở quê nhà!!!

Diêm Thụy ngơ ngác, hắn mơ hồ bị Ôn Nguyên kéo che chắn phía trước.

Nhìn Ôn Nguyên núp ở phía sau mình, Diêm Thụy mở miệng: "Cậu sợ mèo à, không có việc gì đâu, phòng làm việc của chúng ta cách nơi này rất xa. Mèo bình thường sẽ không đến đó."

Ôn Nguyên lúc này mới kiềm chế xúc động muốn bay lên cây, miễn cưỡng gật đầu.

Không gật đầu không được.

Chim chóc không có gì ăn, trên người lại không có tiền, còn không về được Nguyệt Ẩn Sơn.