Chương 34

An Vô Tinh:???

Dấu hỏi tăng gấp đôi.

Ôn Nguyên ngáp một cái, nhìn thời gian trên di động.

Tám giờ, đã đến giờ đi ngủ rồi.

Ôn Nguyên theo tác phong ngủ sớm dậy sớm đẩy Đào Tử Huyên đang nhàm chán gảy hạt cơm: "Tôi về ký túc xá ngủ. Cậu có về không?”

Đào Tử Huyên lập tức tinh thần: "Đi đi đi, tôi cũng trở về ký túc xá.”

An Vô Tinh mê mang nhìn ba người đưa đĩa đến chỗ thu hồi đĩa ăn, sau đó thì thầm trở về ký túc xá.

Chỉ thế thôi sao?

Không nên vì trận đấu xếp hạng ngày mai mà phấn đấu sao???

……

Sáu giờ sáng, Ôn Nguyên theo mặt trời cùng nhau rời giường ngồi xổm trên ban công nhỏ cúi đầu phơi nắng buổi sáng.

Ôn Nguyên ngồi xổm không bao lâu chợt nghe ngoài cửa ký túc xá truyền đến tiếng nói chuyện.

“Chọn cái này đi, không phải tên Ôn Nguyên kia có dáng dấp không tệ sao, chụp ra khẳng định rất đáng xem.”

“An Vô Tinh cũng ở trong ký túc xá này, đạo diễn bảo chúng ta cho An Vô Tinh nhiều khung hình một chút.”

“Đẩy cửa ra, hiện tại bọn họ khẳng định chưa tỉnh.”

Trong lúc nói chuyện cửa ký túc xá bị đẩy ra, Ôn Nguyên đứng ở ban công nghiêng đầu nhìn nhau vài giây với mấy người khiêng camera đi vào.

Trầm mặc vô tận......

Ôn Nguyên có chút xấu hổ nhìn sang bên cạnh, sau đó lại nhớ tới còn chưa chào hỏi nên vươn tay.

“Hi?”

VJ khiêng camera nhìn một chút Ôn Nguyên, lại nhìn một chút ba người khác trên giường ngủ như heo chết.

VJ:...

Cái này?

Cái này cũng rất xấu hổ, vừa rồi còn nói đám nhóc con này chắc chắn sẽ không dậy sớm như vậy.

Cũng may vj này là người đi quay đông đảo chương trình giải trí, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái nhỏ giọng hỏi Ôn Nguyên: "Sao lại dậy sớm như vậy, bạn cùng phòng đều còn chưa tỉnh đâu."

Muộn quá rồi.

Ôn Nguyên mê hoặc, những lời chim chóc dậy sớm mới có côn trùng ăn này cũng không làm bộ, tuy rằng Ôn Nguyên ở núi Nguyệt Ẩn cũng không ăn côn trùng, nhưng ý thức dậy sớm của chim chóc vẫn còn.

Cho nên sau khi VJ hỏi vấn đề này, Ôn Nguyên ngẩn người một hồi lâu mới ấp a ấp úng trả lời: "Không còn sớm.”

Đã sáu giờ rồi, chim chóc đã ăn hết một vòng sâu bọ.

VJ nếu không phải là có công tác tuyệt không dậy sớm bị câu trả lời làm cho nghẹn họng, cuối cùng hắn trả thù giao nhiệm vụ vốn thuộc về mình cho Ôn Nguyên.

“Vậy thì tốt, bây giờ giao cho cậu một nhiệm vụ là gọi bạn cùng phòng của cậu dậy.”

Ôn Nguyên phật hệ đáp ứng, cậu vứt bỏ lá cây nhàm chán mình vừa hái xuống trên tay, lạch bạch từ ban công đi vào tìm ra thiết bị điện tử An Vô Tinh dùng để nghe nhạc, tìm được một bài hát rồi click vào phát loa ngoài.

Quốc ca vang lên!

Ba giây sau ba người trên giường đồng loạt ngồi dậy, ba mặt ngơ ngác nhìn nhau.

Này, có chuyện gì vậy? Có kẻ địch nào tấn công ư???

Bài hát quốc ca vẫn sôi nổi phát ra bên ngoài.

VJ suýt chút nữa bị thao tác này của Ôn Nguyên làm cho kinh ngạc đến mức không cầm chắc được máy quay.

Thấy ba người đều tỉnh Ôn Nguyên mới mềm giọng mở miệng: "VJ bảo tôi gọi mọi người rời giường.”

An Vô Tinh suýt chút nữa phun ra một ngụm máu: "Bạn học Ôn Nguyên Nguyên ơi, thương lượng một chút lần sau có thể đổi phương thức ôn hòa hơn không.”

Cách ôn hòa hơn?

Ôn Nguyên cẩn thận suy nghĩ một chút, đáp ứng yêu cầu này của An Vô Tinh.

Nếu không lần sau đổi một bài ba lê mùa xuân đi, có thể ôn hòa một chút, quốc ca quả thật quá sục sôi.

An Vô Tinh không biết chuyện hòa hoãn lại một lát, chậm rãi chuyển tầm mắt tới trên người VJ đang ghi hình, nuốt một ngụm nước miếng: "Đây là ghi hình hay là phát sóng trực tiếp.”

“Ghi hình". VJ khiêng máy quay chuyển hướng ống kính vào An Vô Tinh.

Trần Khai nghe được là ghi hình mới hơi yên tâm, chắp tay trước ngực nói với VJ: "Phiền toái tổ tiết mục cắt nối biên tập đẹp mắt một chút."