“Đồ ăn này rất nhiều, ngay tại chỗ đó, dì kia rất tốt sẽ cho rất nhiều thịt". Nhất là thấy Ôn Nguyên ngoan ngoãn lại cho Ôn Nguyên thêm một muỗng.
An Vô Tinh vừa nghe Ôn Nguyên nói như vậy lập tức làm phản bún ốc của mình, cầm đĩa đi thẳng đến cửa sổ Ôn Nguyên chỉ mua thức ăn.
Đào Tử Huyên không ăn cơm lại không chịu ngồi yên, lại bắt đầu không ngừng kêu ầm ĩ.
“Ngày mai sẽ thi đấu, Ôn Nguyên Nguyên cậu chuẩn bị biểu diễn cái gì chưa?”
Ôn Nguyên mơ hồ gật đầu.
Một bài hát thêm vài động tác vũ đạo đơn giản, ca khúc không khó động tác vũ đạo cũng không khó, đây là Diêm Thụy và Nhậm Tử An tụ cùng một chỗ thảo luận thật lâu cuối cùng định ra.
Nhậm Tử An cảm thấy thực lực của Ôn Nguyên không chỉ như thế, nhưng cân nhắc đến lần đầu tiên Ôn Nguyên lên sân khấu, sợ ca khúc vũ đạo quá khó khăn sẽ khiến Ôn Nguyên quá mức khẩn trương dẫn đến xuất hiện sai lầm ảnh hưởng đến xếp hạng.
Đào Tử Huyên thở dài: "Tôi chỉ chuẩn bị một ca khúc, một chút cơ sở vũ đạo tôi cũng không có, tôi cảm thấy để cho một con chim học khiêu vũ quả thực là khiêu chiến năng lực chủng tộc.”
“Không, tôi đã học khiêu vũ!”
“Mặc dù chỉ là nền tảng.”
Giọng nói Ôn Nguyên mang theo chút kiêu ngạo: "Vũ đạo không khó, anh Tử An dạy tôi một tháng, gần như có thể học được rất nhiều cơ sở của vũ đạo.”
Tuy rằng còn có rất nhiều động tác cơ bản là cần thời gian tích lũy tháng năm, thế nhưng hiện tại cậu đã rất tuyệt rồi.
Ôn Nguyên đối với chuyện này vô cùng tự tin.
Đào Tử Huyên dấy lên hy vọng: "Thật vậy sao?”
Ôn Nguyên khẳng định: "Thật!”
Đậu Lương ở một bên quan sát toàn bộ cười nhạo một tiếng, không chút lưu tình vạch trần chuyện xưa của Đào Tử Huyên.
“Từ nhỏ cậu đã không phối hợp được tứ chi.”
“Cậu là người học bay chậm nhất cùng ổ.”
“Lúc phỏng vấn đạo diễn đều cảm thấy vũ đạo của cậu cay mắt còn không bằng thể dục qua radio.”
Ôn Nguyên nghe xong toàn bộ: Oa oa, mạnh mẽ.
Đợi đã?
Ôn Nguyên kinh ngạc: "Phỏng vấn, phỏng vấn gì?”
Đậu Lương rũ mắt nhìn cậu, nhíu mày: "Cậu không phỏng vấn?”
Ôn Nguyên lắc đầu, Diêm Thụy trực tiếp nhận được thư mời của đạo diễn, căn bản không có phỏng vấn gì.
“Kỳ quái". Đậu Lương lẩm bẩm giải thích: “100 thực tập sinh khác gần như đều phỏng vấn qua, cho dù có cách khác vào thì cũng phải đi dạo một chút qua cửa phỏng vấn này.”
Ôn Nguyên hẳn là người duy nhất không tham gia phỏng vấn.
An Vô Tinh vừa vặn mua cơm trở về nghe được bọn họ thảo luận cái này, vội vàng vội vàng chạy tới đặt cái đĩa xuống.
Hắn cướp lời trả lời: "Cái này tôi biết cái này tôi biết, bởi vì có một thực tập sinh ngoài ý muốn không thể dự thi, đạo diễn chỉ có thể vội vàng tìm người thay thế.”
Nói xong hắn tìm Ôn Nguyên chứng thực: "Cậu nhận được thư mời không bao lâu là trực tiếp tới, thậm chí không có thời gian chuẩn bị.”
Ôn Nguyên trả lời: "Phải.”
“Vậy thì đúng rồi, những người còn lại đều nhận được hồi âm hơn nửa tháng trước.”
Như vậy sao, trách không được tên mập lái xe ngày đó nói bọn họ không có cơ hội.
Thì ra quan trọng nhất không phải là nội bộ thực tập sinh, mà là đã qua thời gian phỏng vấn.
Ôn Nguyên hiểu rõ.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Ôn Nguyên sờ bụng ngửa dựa vào ghế nhìn căn tin chỉ còn lại bốn người bọn họ, chợt im lặng.
“Những người khác đâu?”
“Đều đi luyện tập trận đấu xếp hạng ngày mai, ấn tượng mở đầu là cơ sở rất quan trọng". An Vô Tinh biết nhiều hơn Đào Tử Huyên một chút.
Ôn Nguyên nấc cục, thuận tiện tỏ vẻ hiểu rõ.
An Vô Tinh:???
An Vô Tinh: "Ăn uống no đủ, chúng ta cũng nên đi xuống luyện tập.”
Ôn Nguyên khϊếp sợ, Ôn Nguyên tỏ vẻ cự tuyệt.
"Không, tôi đã học xong bài để bình xét cấp bậc rồi." Học xong rồi sẽ không bao giờ thực hành thêm một giờ nữa!