“Cùng lắm chỉ là một fan hâm mộ nhan sắc.”
Địch Hạo Thanh bị tung ra tin yêu đương còn nɠɵạı ŧìиɧ trước đó vài ngày lại vặn vẹo một trận.
Hiện tại mặc dù đã đè hot search về hắn xuống, nhưng vẫn còn bị treo ở trên các diễn đàn trào phúng, còn có người mắng hắn có ánh mắt kém thẩm mỹ rác rưởi chỉ thích mặt hot girl mạng.
Trước mắt Từ Sanh nói đến nhan sắc lập tức đâm thẳng vào điểm đau của hắn.
Mấy người trên đài giao phong trong nháy mắt, Ôn Nguyên dưới đài lại cảm thấy qua thật lâu.
Cậu rất khó chịu muốn co thành mình một nắm nhỏ trốn xuống đất, chỉ có như vậy mới có thể tránh được tầm mắt quan sát bọn họ của nhiều người như vậy.
Đào Tử Huyên bị nhìn đến phiền không chịu nổi, trừng mắt nhìn người nọ gần hắn nhất.
“Nhìn cái gì mà nhìn, muốn nhìn như vậy không bằng nhìn mình trong gương.”
Ôn Nguyên có thể nhận ra rất nhiều ánh mắt quan sát bọn họ mang theo ác ý.
Một trăm lẻ một thực tập sinh tranh đoạt năm vị trí xuất đạo, đào thải vô cùng tàn khốc, hoặc là nói mỗi người bên người đều là đối thủ.
Rốt cuộc, cuối cùng Hứa Khắc Đình lại nói chuyện lôi kéo sự chú ý của những người khác.
“Trước tiên đêm nay cứ như vậy, ngày mai sẽ ghi hình cuộc thi xếp hạng". Đào Tử Huyên duỗi lưng: “Nguyên Bảo, buổi tối ăn cái gì.”
Ôn Nguyên chọc điện thoại báo cáo tình huống hôm nay cho Diêm Thụy, nghe được vấn đề ăn cơm buổi tối mới bớt chút thời gian ngẩng đầu.
“Đi căn tin xem sao, tôi ăn cơm.”
Yêu quái không cần lo lắng vấn đề giảm béo, cho nên Ôn Nguyên chọn rất nhiều đồ ăn, Đào Tử Huyên chọn một cái bàn ôm chén cơm của mình.
Đậu Lương chỉ đến chỗ trái cây lấy mấy quả chuối làm cơm tối.
Cơm ở căn tin tổ tiết mục đương nhiên không sánh bằng Diêm Thụy làm trong nhà, nhưng mùi vị cũng tạm chấp nhận, Ôn Nguyên không soi mói. Nhưng Đào Tử Huyên đối diện cậu lại ghét bỏ nhiều hơn, chọn lựa chọn lựa một lúc lâu cuối cùng đẩy cơm qua một bên.
Người trong căn tin lục tục trở nên nhiều hơn, nhưng đại đa số mọi người vẫn đi đến quầy bữa ăn giảm béo bên kia, giống như Ôn Nguyên không lo lắng nhiệt lượng trắng trợn ăn vẫn là số ít.
An Vô Tinh sớm đã nghe nói đồ ăn của tổ tiết mục không được, bằng không hắn cũng sẽ không mang nhiều như vậy đồ ăn vặt vào như vậy.
Từ bên sân khấu đi ra, hắn vốn định trực tiếp về ký túc xá ăn bún ốc, kết quả bị đồng đội cùng công ty chỉ quen biết vài ngày kéo lại đây.
An Vô Tinh đứng ở quầy, nhìn hết tất cả cửa sổ một lần.
Aiz, không muốn ăn một món nào.
An Vô Tinh vốn muốn nói một tiếng không có khẩu vị với đồng đội rồi rời đi, kết quả lúc thu hồi ánh mắt thấy được một người quen thuộc.
Ánh mắt hắn sáng lên quay đầu nói với đồng đội để bọn họ đi ăn trước, còn mình đi thẳng đến bàn Ôn Nguyên.
Ôn Nguyên đang ăn rất ngon, đột nhiên thấy một người ngồi đối diện tới.
Cậu cắn con tôm chiên giòn ngẩng đầu, trong mắt đều là mờ mịt nhìn An Vô Tinh, không tiếng động phát ra hỏi thăm.
Làm gì?
An Vô Tinh tùy tiện ngồi đối diện Ôn Nguyên, nói với Ôn Nguyên: "Cậu ăn của cậu đi, tôi thấy nhàm chán, vừa vặn nhìn thấy cậu nên tới ngồi một chút.”
Ồ.
Ôn Nguyên cắn khoai tây hầm thịt bò nạm, tiếp tục cúi đầu bào cơm.
An Vô Tinh nhìn nhìn, nước miếng trong miệng bắt đầu điên cuồng tiết ra.
Sao khoai tây bình thường này lại được Ôn Nguyên ăn ngon như vậy, tựa như ăn sơn hào hải vị vậy. Còn có cơm này cũng thế, sao thấy Ôn Nguyên ăn cơm mà mình cũng muốn ăn như vậy.
An Vô Tinh sờ sờ dạ dày của mình, nghĩ có nên từ bỏ món bún ốc trong kế hoạch hay không.
Ôn Nguyên thấy An Vô Tinh vẫn nhìn chằm chằm cậu... nhìn khoai tây hầm thịt bò nạm trên tay, chần chờ một chút mới chỉ cho hắn vị trí cửa sổ gọi thức ăn.