Chương 30

Đào Tử Huyên hoạt bát một chút, nhìn thấy Chu Mị cũng không sợ hãi.

“Ai là con non, chúng tôi đều trưởng thành rồi.”

“Lại không nói cậu". Chu Mị vươn ngón trỏ nhẹ nhàng đẩy Đào Tử Huyên ra, tầm mắt rơi vào trên người Ôn Nguyên: “Chậc, con non yếu như vậy nhưng huyết mạch lại rất mạnh, mâu thuẫn như vậy mà có thể tồn tại trên người một người.”

“Nói chung nếu yêu quái có huyết mạch rất mạnh, cho dù là con non cũng rất lợi hại.”

“Linh khí trên người cậu......" Chu Mị đặt một tay lên vai Ôn Nguyên: “Thơm quá.”

Ôn Nguyên quá sợ hãi nhanh chóng lui về phía sau, hận không thể biến nguyên hình trốn lên cây.

Đậu Lương và Đào Tử Huyên cũng vô cùng ăn ý đồng thời ngăn cản Ôn Nguyên.

"Chu tiền bối thân là cáo chín đuôi vô cùng lại hợi, sẽ không sợ bị người khác biết ngài công khai ức hϊếp con non sao?"

Chu Mị cười khẽ thu tay về: "Nói giỡn, có điều loại con non không có năng lực tự vệ này vẫn nên sớm về nhà một chút thì tốt hơn.”

“Ở trong giới giải trí nhiều yêu quái còn loạn này, sợ là ngay cả xương cốt đều không còn.”

Ôn Nguyên nuốt nước miếng, sợ hãi gật đầu.

Chờ cậu xuất đạo hoàn thành giấc mộng của Diêm Thụy, cậu sẽ nhanh chóng trở về núi Nguyệt Ẩn!

Cái gì lẩu thịt nướng, sườn chua ngọt, cậu toàn bộ không cần!!!

Dưới chân núi này quá kinh khủng! Cậu muốn về nhà!!

Liên tiếp đυ.ng phải yêu quái lớn còn bị nhớ thương làm khẩu phần ăn, Ôn Nguyên thật sự là rất không hiểu.

Cậu rõ ràng chỉ là một con sơn tước đuôi dài yếu ớt đáng thương lại vô tội.

Tại sao phải đối xử với cậu như vậy!

Thẳng đến khi Chu Mị rời đi, Ôn Nguyên mới nổi giận.

“Tôi chỉ là một con sơn tước đuôi dài nhỏ bé yếu đuối đáng thương mà thôi, tại sao đều muốn ăn tôi chứ.”

Đậu Lương nhạy bén bắt được chữ đều nên hỏi cậu: "Còn có yêu quái lớn muốn ăn thịt cậu.”

Ôn Nguyên rầu rĩ gật đầu, thở dài.

“Ai nha, cuộc sống thật khó khăn mà.”

Đào Tử Huyên đưa tay dùng khuỷu tay ôm lấy bả vai Ôn Nguyên: "Cuộc sống thật khó khăn, nếu không phải vì tín ngưỡng gì đó để tu luyện, tôi mới không nghĩ ra cái khác.”

Ôn Nguyên hít hít mũi.

Chính là, cậu ngay cả tín ngưỡng cũng không muốn!

“Đi thôi, nói thế nào cũng phải chờ tuyển tú kết thúc, nếu không sẽ phải bồi thường.”

Ôn Nguyên cúi đầu mất mát đếm lá rụng, nghe thấy hai chữ bồi thường thì khϊếp sợ ngẩng đầu.

Cái gì???

Còn phải bồi thường tiền???

Thấy Ôn Nguyên trừng mắt, Đào Tử Huyên nhíu mày: "Cậu không biết?”

“Cậu tham gia chắc chắn phải ký hợp đồng với đạo diễn rồi, trong khi tham gia ngoại trừ nguyên nhân không thể làm gì khác, rút khỏi cuộc thi là phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”

Đậu Lương bổ sung: "Năm mươi vạn một người.”

Ôn Nguyên theo phòng làm việc tổng cộng lại tất cả cũng không đến hai vạn đồng:...

Hu hu hu, cuộc sống thật khó khăn mà.

Không có tiền làm khó một con chim sẻ nhỏ đáng yêu.

Ôn Nguyên rơi lệ đầy mặt.

Đào Tử Huyên tựa như an ủi vỗ vỗ bả vai cậu: "Không có việc gì không có việc gì, tôi cũng không có tiền hủy hợp đồng, trước cứ chấp nhận như vậy đi, dù sao mới hai tháng.”

Ôn Nguyên: "Được." QAQ

Nhỏ yếu đáng thương lại bần cùng.

Bọn họ đi dạo xung quanh ký túc xá và căn tin phụ cận, sau đó trước khi đến thời gian tập hợp đã nói trước thì đi đến sân khấu lớn hình tròn ở giữa khu quay phim.

Bên kia đã sớm có không ít người người, lúc đám người Ôn Nguyên đi vào, bên trong đang liên tiếp vang lên tiếng cảm thán.

“Sân khấu này cũng quá lớn, quá đẹp rồi.”

"Cái sân khấu này xinh đẹp hơn nhiều so với cái của kỳ tuyển tú trước, vốn ký túc xá kém như vậy tôi còn tưởng rằng tài chính của tổ tiết mục rất ít ấy..."

Còn có người đi tìm nhân viên công tác bên cạnh hỏi vấn đề ánh sáng trên sân khấu.

“Cái sân khấu này có giá trị chế tạo tuyệt đối vượt qua tám con số, đạo diễn cũng thật cam lòng đầu tư". Đào Tử Huyên cảm thán.