Thật giống như trở về với Thụ gia gia!
Ôn Nguyên rốt cuộc nghĩ đến kỳ quái ở chỗ nào, liếc nhau với Đào Tử Huyên.
“Đúng không?" Ôn Nguyên thỉnh cầu xác nhận.
“Rất giống, nhưng không giống lắm". Đào Tử Huyên lắc đầu: "Rất phức tạp, hơn nữa hắn rất yếu, vừa nhìn đã biết bộ dáng nhân loại.”
Chim trời sinh tương đối quen thuộc đối với cây, nhưng người trước mắt này rõ ràng không phải yêu quái.
Ít nhất Đào Tử Huyên không nhìn thấy dấu vết của yêu quái.
“Quên đi không nhìn ra thì thôi". Đào Tử Huyên cau mặt.
Toàn bộ quá trình Tịch Lui Chi nghe không hiểu cái gì bị hai người bọn họ đánh giá nổi da gà, ánh mắt hắn có chút quái dị.
“Các cậu rốt cuộc đang nói cái gì.”
“Không có gì không có gì". Không phải yêu quái, bọn họ khẳng định không thể trực tiếp hỏi người ta những chuyện này.
Vạn nhất là tiếp xúc với yêu quái rồi dính lên mùi vị gì đó.
Ôn Nguyên miễn cưỡng tìm một lời giải thích như vậy.
Tịch Lui Chi hiển nhiên không hài lòng đáp án này, định đuổi theo hỏi bọn họ nhưng Hứa Khắc Đình đã cầm lấy microphone kêu ngừng.
“Đến giờ rồi, tất cả mọi người dừng động tác lại.”
Ôn Nguyên và Đào Tử Huyên cũng không náo loạn, ngoan ngoãn đứng chờ Hứa Khắc Đình tiếp tục nói chuyện.
Ôn Nguyên nhìn thấy An Vô Tinh đeo một cái ba lô còn xách theo một cái ba lô khác vẫy tay về phía cậu, trên mặt tất cả đều là hưng phấn.
“Tôi sắp xếp xong rồi, cảm ơn cậu, đến lúc đó tôi đến ký túc xá của cậu lấy đồ.”
Ôn Nguyên đồng ý, sau đó tiếp tục nghe Hứa Khắc Đình nói những quy tắc khác của tiết mục này.
Tất cả quy tắc tổng kết lại chỉ có tám chữ.
- Không được gây rối, cố gắng huấn luyện.
Hai tháng huấn luyện cường độ cao có thể làm cho rất nhiều người trưởng thành, nếu như không có tư bản tham gia, đây đích thật là cơ hội tốt nhất để leo lên.
Nói xong quy tắc, nhân viên công tác lập tức dẫn bọn họ đến ký túc xá đặt ba lô xuống trước.
Ký túc xá là một căn nhà bốn tầng, lầu một là phòng tập thể thao do đạo diễn cố ý sắp xếp, lầu hai tới lầu bốn đều là ký túc xá bốn người.
Cũng giống như ký túc xá đại học Ôn Nguyên nhìn thấy trên tivi, bốn giường trên dưới, trong ký túc xá tự thiết kế phòng tắm riêng.
Mỗi cửa ký túc xá đều được dán tên, Ôn Nguyên tìm được tên mình trên cửa ký túc xá bên cạnh lầu ba.
Ôn Nguyên là người đầu tiên vào ký túc xá, cậu tìm một cái giường gần ban công rồi đặt ba lô lên bàn.
Ba lô rất nặng, Ôn Nguyên cũng không biết người mượn ba lô kia rốt cuộc bỏ cái gì vào, dù sao Ôn Nguyên cũng cảm giác như mình đeo một tảng đá lớn.
Trên bàn đặt một loạt sữa và đồ ăn vặt loại quả hạch, nhân viên công tác trước khi đi vào đã nói là đồ nhà tài trợ quảng cáo tài trợ, đều có thể ăn.
Ngay khi Ôn Nguyên cầm lấy một túi quả hạnh phúc, cửa ký túc xá lại một lần nữa bị đẩy ra.
Người đi vào Ôn Nguyên còn rất quen thuộc, chính là người cậu cho mượn ba lô kia.
“Ai". An Vô Tinh hiển nhiên cũng nhận ra Ôn Nguyên: “Chào cậu, lại có duyên phận như vậy, sớm biết thế tôi đã giúp cậu xách ba lô lên rồi.”
An Vô Tinh ngượng ngùng sờ sờ đầu: "Đồ bỏ trong túi còn rất nặng.”
Ôn Nguyên phụ họa ừ một tiếng, cậu nhìn ba lô căng phồng của mình lại tò mò hỏi: "Cậu để cái gì vậy?”
An Vô Tinh tháo ba lô trên vai mình xuống rồi đi tới bên cạnh Ôn Nguyên, sau khi được Ôn Nguyên xác nhận mới mở ba lô ra: "Cổ vịt, đùi gà, còn có lẩu gà tây tự hâm nóng, còn có Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy..."
An Vô Tinh lấy ra một cái sẽ đọc một cái tên, bàn Ôn Nguyên rất nhanh đã chất đầy đồ ăn vặt.
Ôn Nguyên đột nhiên cảm thấy quả hạch bên miệng không còn thơm nữa.
“Đến ăn cái này". An Vô Tinh cầm túi khoai tây chiên nhét vào tay Ôn Nguyên, kéo ghế của mình tới bên cạnh Ôn Nguyên: “Đúng rồi, cậu tên là Ôn Nguyên sao?”