Chương 26

Bọn Ôn Nguyên đứng trong góc đi hai bước là có thể lấy được ba lô, động tác so với những thực tập sinh vẫn oán giận kia không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.

Sau khi lấy được ba lô, Ôn Nguyên mở túi xách của mình ra rồi đổ tất cả quần áo bên trong vào trong ba lô, kéo khóa kéo, tất cả động tác liền mạch lưu loát.

Roẹt roẹt.

Toàn bộ hoàn thành.

Đào Tử Huyên cũng chỉ nhiều hơn Ôn Nguyên mấy cái máy chơi game, Đậu Lương lại càng không cần phải nói, hành lý của hắn cũng đơn giản như Ôn Nguyên, hai bộ quần áo cộng thêm hai cái kính râm.

Đào Tử Huyên nhìn thấy kính râm của Đậu Lương thì phun tào một câu: "Đậu Lương, cậu cũng quá thích giả bộ.”

Đậu Lương liếc Đào Tử Huyên một cái, từ từ mở miệng.

“Cái này gọi là thiết lập hình tượng.”

“Thôi". Đào Tử Huyên khinh thường: “Tôi đây chính là thiết lập hình tượng anh đẹp trai.”

Đậu Lương cười nhạo một tiếng: "Bốc phét tiếp đi.”

Đào Tử Huyên kéo Ôn Nguyên tới làm chứng: "Ôn Nguyên cậu nói đi, thiết lập của tôi là gì.”

Ôn Nguyên nghiêng đầu suy nghĩ một lát mới mở miệng.

“Đại khái là người nói nhiều đó.”

Đào Tử Huyên:!!!

Đào Tử Huyên hít sâu, sau đó hô to.

Một tiếng giọng nói nội lực mười phần truyền khắp cả bãi đất trống, thậm chí vượt qua Hứa Khắc Đình đang cầm microphone thúc giục người ta thu dọn.

“Ôn Nguyên Nguyên!”

Ôn Nguyên lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác vạn chúng chú ý.

Cũng may Đậu Lương phản ứng nhanh tiến lên một bước chắn trước mặt Ôn Nguyên, thuận tiện còn kéo Đào Tử Huyên.

Đào Tử Huyên cũng ý thức được động tĩnh của mình quá lớn, rụt đầu lại.

Hứa Khắc Đình chăm chú nhìn bọn họ một hồi lâu, sau đó mới nhắc nhở các thực tập sinh nhìn Ôn Nguyên Đào Tử Huyên.

"Các cậu chỉ còn có năm phút."

Lời nhắc nhở này đánh thức tất cả thực tập sinh tò mò ăn dưa, bọn họ thu hồi tầm mắt tiếp tục bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, còn lớn tiếng ồn ào thảo luận làm thế nào mới có thể lợi dụng không gian ba lô một cách hiệu quả nhất với đồng đội.

An Vô Tinh một bên mắng nhẹ một bên tiếp tục nhét đồ ở trong ba lô đã nhét đầy.

“Sao nhanh như vậy đã đầy rồi, Tịch Lui Chi bên cậu có chỗ trống không?”

Tịch Lui Chi vừa vặn kéo ba lô lên, cũng không quay đầu lại trả lời: "Không có.”

An Vô Tinh ngửa mặt lên trời rơi lệ: "Tôi sắp điên rồi, ba lô của ai không đầy có thể giúp tôi - - được không.”

An Vô Tinh bị kẹt, đột nhiên nghĩ đến ba người vừa gây ra động tĩnh lớn như vậy, bỏ qua Tịch Lui Chi mà nhìn về phía Ôn Nguyên.

“Xin chào. Xin chào.”

Ôn Nguyên chậm rãi ngẩng đầu lên: "Hả?”

“Cậu có thể giúp tôi một việc không?” An Vô Tinh chắp tay trước ngực khẩn cầu Ôn Nguyên: “Tôi còn có vài thứ, nhưng ba lô đã đầy rồi.”

Ôn Nguyên nhìn bốn phía, thấy quả thật có rất nhiều người đang nhét đồ vào trong ba lô của người khác, có lẽ quy tắc cho phép nên cậu gật đầu.

Cậu lấy ba lô của mình từ trên lưng xuống rồi đưa cho An Vô Tinh: "Đây, cho câụ.”

"Cậu thật tốt!" An Vô Tinh ôm lấy Ôn Nguyên, giật lấy ba lô rồi chạy trở về, miệng còn lẩm bẩm không còn kịp nữa rồi.

Tịch Lui Chi không hiểu ra sao bị kéo tới, sau đó lại thấy An Vô Tinh xoay người bỏ chạy không mang theo hắn, hắn im lặng kéo khóe miệng.

Ôn Nguyên chú ý tới Tịch Lui Chi, đột nhiên "A" một tiếng.

“Thật kỳ quái nha". Ôn Nguyên nhìn Tịch Lui Chi, nhẹ giọng thì thào.

“Làm sao vậy Ôn Bảo". Đào Tử Huyên vừa hô nhũ danh thứ n mình tự nghĩ ra Ôn Nguyên vừa đi tới: “Sao vậy.”

“Anh nhìn người đó xem". Ôn Nguyên kéo Đào Tử Huyên qua, ý bảo hắn đi nhìn Tịch Lui Chi.

“Ai". Đào Tử Huyên vừa thấy Tịch Lui Chi, tầm mắt chợt dính vào trên người hắn.

Ôn Nguyên cảm giác người đàn ông cao gầy này có chút quen thuộc.

Lúc tới gần đối phương luôn có loại cảm giác thoải mái, thật giống như......