Cái này Ôn Nguyên đã nghe Diêm Thụy nói qua từ trước khi xuất phát.
Sống có khổ hay không đối với Ôn Nguyên mà nói cũng không có cảm giác gì, cậu chỉ là biến tuyển tú trở thành một công việc bình thường để làm.
Đương nhiên nếu như có thể nổi tiếng thì càng tốt, dù sao Diêm Thụy và Nhậm Tử An đem toàn bộ tiền đặt cược đặt ở trên người cậu.
Đậu Lương cũng nói chút tin tức mình biết, trong đó chủ yếu nhất là số người ra mắt cuộc thi năm nay chỉ có năm người.
“Ít như vậy sao". Đào Tử Huyên tặc lưỡi: “Lúc trước không phải là mười một người xuất đạo sao?”
Ôn Nguyên mới biết chỉ có năm vị trí.
Cậu thông báo tin tức này cho Diêm Thụy, sau đó cúi đầu ngẩn người.
Năm vị trí, chuyện ra mắt có phải trở nên rất khó khăn hay không.
Ôn Nguyên bắt đầu rầu rĩ.
Không thể xuất đạo tương đương với không thể sống, tuy rằng hiện tại đã biết ba tháng là có thể về núi Nguyệt Ẩn, nhưng cậu muốn trước khi trở về có thể trợ giúp Diêm Thụy thực hiện nguyện vọng của mình.
“Thầy đến rồi". Đậu Lương vẫn chú ý đến động tĩnh bên kia sân thượng.
Ôn Nguyên là người đầu tiên đứng lên đẩy ghế gấp trở về vị trí ban đầu, còn thuận tay kéo Đào Tử Huyên đang dựa vào ghế gấp ăn vạ không muốn dậy.
Mượn khe hở của đám người cùng với thị lực ưu việt, Ôn Nguyên nhìn thấy trên đài có ba nam một nữ.
Ôn Nguyên đảo qua ba người, cuối cùng ánh mắt cố định ở trên người người phụ nữ trang điểm tinh xảo mặc váy thắt lưng màu xanh sẫm kia.
Là khí tức của yêu quái, mạnh hơn bọn họ nhưng yếu hơn hai yêu quái lớn lần trước.
Ôn Nguyên cúi đầu nhỏ giọng hỏi Đào Tử Huyên.
“Người nữ ở giữa là ai vậy?”
“Cậu không biết?” Đào Tử Huyên có chút kinh ngạc: “Chu Mị đó, cáo chín đuôi, danh nhân diễn đàn, yêu quái theo đuổi cô ấy cũng không ít.”
Trong lúc Ôn Nguyên nói chuyện, người đàn ông bên cạnh Chu Mị cầm microphone bắt đầu nói chuyện.
“Chào buổi chiều các vị thực tập sinh, tôi là Hứa Khắc Đình, người khởi xướng tuyển tú 101.”
Hứa Khắc Đình vừa dứt lời Ôn Nguyên nghe được đám thực tập sinh bên cạnh hô to.
“Chào thầy Hứa!”
“Lát nữa thầy có thể ký tên cho tụi em không?”
Ôn Nguyên bị những âm thanh cao thấp nhấp nhô này làm cho lỗ tai hơi đau, cúi đầu xoa xoa lỗ tai.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa Ôn Nguyên vừa vặn bắt gặp một khuôn mặt như cười như không.
Là Chu Mị nhếch khóe miệng hướng về phía bọn họ, đồng thời sờ sờ đuôi tóc của mình.
Hứa Khắc Đình chờ âm thanh lắng xuống mới tiếp tục mở miệng: "Thấy kiến trúc phía sau các cậu không? Đó chính là nơi các cậu sẽ sống trong hai tháng tới.”
“Nhân viên công tác lập tức phát cho mỗi người một cái ba lô. Các bạn có mười phút để cất hành lý vào trong ba lô này.”
Trên trăm người thực tập sinh ở phía dưới xì xào bàn tán, ở giữa xen lẫn vài tiếng chất vấn tương đối lớn.
“Ba lô nhỏ như vậy sao có thể chứ.”
“Chúng ta rốt cuộc là tham gia chương trình tuyển tú hay là tới tham gia dã ngoại chạy trốn vậy.”
“Đúng vậy, mỹ phẩm dưỡng da của tôi không chỉ có bấy nhiêu.”
So với những người khác, ba người Ôn Nguyên quả thực trấn định không chút bối rối.
“Có một nói một, cái túi này đã rất lớn rồi". Đào Tử Huyên lên tiếng.
Ôn Nguyên tỏ vẻ đồng ý.
Cậu chỉ mang theo mấy bộ quần áo và sạc điện thoại di động, dù sao tổ tiết mục giày vò hành lý của cậu thế nào cậu cũng không sợ.
Hứa Khắc Đình thu tất cả tiếng thảo luận phía dưới vào trong tai, cuối cùng tổng kết, "Nhân viên công tác phát cho bọn họ đi, mười phút đếm ngược bắt đầu.”
“Sao lại đếm ngược vậy, ba lô còn chưa phát xuống mà.”
“Đúng vậy, thời gian ít như vậy căn bản không kịp thu dọn.”
Hứa Khắc Đình cười híp mắt bổ sung: "Nếu không đi lấy túi thu dọn thì các cậu không còn kịp nữa rồi.”