Chương 24

Trước cửa có một phòng bảo vệ nhỏ, thấy xe buýt đến sân bay đón thực tập sinh đã đến lập tức mở cửa sắt ra, nhìn xe buýt chậm rãi chạy vào cuối cùng dừng ở một bãi đất trống hình tròn.

Ôn Nguyên đã từ diễn đàn chuyển về trang web chính thức, tìm được chỗ xin hộ tịch yêu quái mà Đào Tử Huyên nói, đang điền vào đơn xin.

Tuy rằng cục quản lý không thể đảm bảo an toàn tính mạng của cậu trăm phần trăm, cũng không thể nhặt xác cậu khi cậu chết, nhưng ít nhất sẽ cách một đoạn thời gian đi kiểm tra sự tồn tại của cậu.

Không đến mức để cậu chết cũng không ai phát hiện cậu đã chết.

Không có biện pháp, đại đa số yêu quái sau khi chết đều thật sự không có thi thể, thi thể sớm bị bới sạch sẽ lợi dụng thấu đáo, căn bản sẽ không cho cục quản lý tìm được cơ hội.

Cửa xe vừa mở ra, Đào Tử Huyên lập tức kéo Ôn Nguyên xuống xe.

Trên bãi đất trống có rất nhiều người trẻ tuổi đang đứng, trên cơ bản đều là thực tập sinh tham gia tuyển tú 101, có người là đoàn thực tập sinh của công ty giải trí, có người là thực tập sinh một mình.

Đào Tử Huyên ở trong đám người nhìn khắp nơi, Ôn Nguyên không nhanh không chậm đi theo phía sau hắn, ngón tay không ngừng quẹt một cái ở trên điện thoại di động vừa mua không lâu.

Sau khi nhấp vào đệ trình, Ôn Nguyên thoải mái duỗi lưng một cái: "Tôi điền xong rồi.”

“Tôi tìm được rồi!” Đào Tử Huyên đồng thời cũng hô một tiếng: “Đậu Lương, ở đây!”

Ôn Nguyên cũng nhìn theo, vừa vặn nhìn thấy một người mặc áo T-shirt màu đen mặc quần công nhân nhìn về phía bọn họ, dừng vài giây, như là đang xác nhận thân phận của bọn họ sau đó mới nhấc chân đi về phía bọn họ.

Ôn Nguyên đi theo Đào Tử Huyên đi về góc Đậu Lương.

“Đến, tôi giới thiệu một chút". Đào Tử Huyên vỗ vỗ Ôn Nguyên: “Đây là thân thích của tôi, sơn tước đuôi dài, tuổi là......”

Đào Tử Huyên quay đầu: "Ôn Nguyên, cậu bao nhiêu tuổi rồi.”

Ôn Nguyên tính toán: "Khai trí tới nay ba trăm hai mươi mốt tuổi, hóa hình chỉ có hai mươi năm.”

“Vậy cậu thật nhỏ mà". Đào Tử Huyên nói thầm một chút: “Cậu phải gọi tôi là anh.”

“Tôi là Đậu Lương". Thấy Đào Tử Huyên chuyển đề tài sang tuổi mình, Đậu Lương dứt khoát tự giới thiệu với Ôn Nguyên: “Khỉ mặt chó, khai trí năm trăm hai mươi năm, hóa hình bốn trăm.

Chỉ dùng một trăm hai mươi năm đã thành công hóa hình.

Ôn Nguyên cực kỳ hâm mộ: "Anh thật lợi hại.”

Đậu Lương lạnh lùng gật đầu, gương mặt đeo kính đen vẫn không chút thay đổi.

Nhưng Ôn Nguyên rất thích ở chung với Đậu Lương, có lẽ là bản năng của động vật, cậu cũng không cảm giác được thái độ của Đậu Lương đối với cậu có bao nhiêu xấu.

Cũng không phải người mặt lạnh chính là người xấu, đồng thời không hẳn người cười tủm tỉm nhất định là người tốt.

Ví dụ như lần trước cậu nhìn thấy hai người kia ở cửa giải trí Tinh Phồn.

Một người so với một người càng khủng bố hơn! Xem ra rất giống như yêu quái lớn có thể một ngụm nuốt cậu ngay cả xương cũng không nôn ra!

Trong thời gian ba người nói chuyện phiếm, bên cạnh có rất nhiều nhân viên công tác mặc áo khoác màu cam, trong tay mỗi người mang theo mấy cái cặp sách màu đen bình thường đến không thể bình thường hơn, đứng thành hai hàng nhìn bọn họ.

Một sân khấu nhỏ phía trước bãi đất trống đặt một cái loa phóng thanh, lúc này đang điều chỉnh tần số âm thanh.

Ôn Nguyên kéo ba cái ghế gấp từ bên cạnh lại đây, phân cho hai người Đậu Lương và Đào Tử Huyên, ba người cùng ngồi xuống ghế.

Đào Tử Huyên đang phổ cập khoa học cho hai người bọn họ.

“Đạo diễn tuyển tú 101 năm nay là Dương Hà, nhân loại bình thường, danh tiếng trong giới cũng không tệ lắm, không thích những thứ có hoa mà không có quả, cho nên tuyển tú năm nay khẳng định tương đối khổ". Đào Tử Huyên nói: “Dù sao cũng được gọi là đạo diễn ma quỷ, nói ông ta hẳn là làm đạo diễn dã ngoại cầu sinh mà không phải chương trình giải trí.”