Không bao lâu trên xe lại có một người đi lên.
Ôn Nguyên và người nọ liếc nhau một cái, sau đó người nọ nhìn cậu nhếch miệng cười, bước chân vừa chuyển ngồi vào vị trí bên cạnh cậu.
Dựa theo lễ nghi của nhân loại, hình như là phải chào hỏi.
Ôn Nguyên nghĩ như vậy nên chủ động chào hỏi người bên cạnh.
“Xin chào, tôi là Ôn Nguyên.”
Người ngồi bên cạnh Ôn Nguyên nhuộm một mái tóc màu xanh lơ, mở miệng mang theo giọng Đông Bắc.
“Ha ha, chào hỏi cái gì, yêu quái chúng ta lại không thích lễ này.”
Yêu quái!
Ôn Nguyên không nghĩ tới người trẻ tuổi bên cạnh cậu cũng là yêu quái.
Chàng đẹp trai tóc xanh lơ kia lại nói: "Tôi là Đào Tử Huyên, giọng nói của cậu rất dễ nghe ra.”
Nói xong Đào Tử Huyên lại bổ sung: "So với tiếng của chim sơn ca chúng tôi còn dễ nghe hơn.”
Là chim sơn ca sao.
Ôn Nguyên không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được thân thích.
Khụ, tuy rằng một bên là sơn tước một bên là chim sơn ca, nhưng đều là tộc chim, chín làm tròn mười không sai biệt lắm chính là thân thích!
Ôn Nguyên cũng không giấu diếm, cũng tự giới thiệu: "Tôi là yêu quái núi Nguyệt Ẩn, sơn tước đuôi dài.”
Hai con chim nhỏ tụ cùng một chỗ bắt đầu líu ríu nhỏ giọng nói chuyện, nhanh chóng đánh thành một đoàn.
"Cậu cũng là tới nơi này cọ tín ngưỡng sao?" Vẻ mặt Đào Tử Huyên sung sướиɠ mà líu ríu không ngừng: "Tôi biết núi Nguyệt Ẩn đó, gần đây không phải bị đóng cửa rồi sao?"
Ôn Nguyên ỉu xìu gật đầu thở dài như một ông lão.
“Đúng vậy, đây không phải là không về được nên bị ép làm công sao.”
“Không có việc gì! Cậu coi như làm công nhân nghỉ hè đi!” Đào Tử Huyên lạc quan không thôi: “Công nhân nghỉ hè vừa kết thúc là núi Nguyệt Ẩn có thể mở trở lại rồi.”
“Thật sao?” Ôn Nguyên hưng phấn: “Nhanh như vậy có thể mở trở lại?”
“Đúng vậy, bên cục quản lý nói chỉ đóng cửa ba tháng.”
Ôn Nguyên cảm thấy bất ngờ khi nghe đến cái tên cục quản lý.
"Cục quản lý là gì?"
“???” Đào Tử Huyên quay đầu: “Cậu không biết cái này?”
Ôn Nguyên thành thật lắc đầu.
"Cục quản lý chính là một tổ chức yêu quái và nhân loại cùng nhau thành lập, chuyên môn quản lý những yêu quái nhập thế như chúng ta, thời điểm cậu nhập thế cục quản lý không có tới tìm cậu sao?"
“......" Có thể đại khái.
Là bởi vì cậu là bị nhân loại bắt đi.
Điều này có thể khiến người khác không thể tưởng tượng nổi, đường đường là một yêu quái! Tuy rằng chỉ là yêu quái nhỏ ba trăm năm, nhưng đó cũng là yêu quái, lại bị hai tên nhân loại bình thường bắt đi!
Loại tình huống này đã từng gặp phải ở đâu chưa, cho nên cục quản lý mới không thể phát hiện ra cậu xuống núi.
Quả thực là quá mất mặt!
Trên xe buýt lại lác đác có thêm vài người lên, khoảng ba giờ chiều rốt cuộc rời khỏi sân bay.
Đào Tử Huyên gửi trang web cục quản lý cho Ôn Nguyên, vẫn lải nhải không ngừng.
“Trang web bên kia có một diễn đàn, cậu nhấn vào là được, tôi ở bên trong còn quen biết một yêu quái tới tham gia cuộc thi này, hẹn một lát gặp mặt.”
Ôn Nguyên nhấn vào xem diễn đàn, liếc mắt một cái đã thấy bài post đầu tiên đang hot.
– [Mua theo nhóm] Yêu quái thay da ở Lạc Nhạc Sơn sắp xuất quan, có ai muốn tổ chức thành đoàn đi qua đó đổi da không?
Đào Tử Huyên ở một bên nhìn thấy cái này, suy nghĩ một chút nói: "Đây hình như là tiểu hoa đang nổi tiếng nhất hiện tại, bản thể hẳn là Hoàng Đại Tiên, mấy năm trước khi nhân loại còn tin tưởng những thứ này, Đông Bắc bên kia thích cung phụng đại tiên.”
Ôn Nguyên nhớ tiểu hoa này, Nhậm Tử An đặc biệt thích cô.
Nguyên văn nói như thế nào nhỉ?
Quả thực lớn lên chỗ nào cũng phù hợp thẩm mỹ của hắn.
Xe buýt chạy chừng một giờ, từ quốc lộ chuyển tới một con đường nhỏ bằng nhựa đường, cuối cùng dừng lại trước từng cánh cửa sắt màu bạc.