Chương 22

“Tất Nghệ Thư, năm ngoái công ty Từ Kim mới đưa ra thành viên nhảy chính của nhóm nhạc nam, cũng là thần tượng trước đó vài ngày bị một người tự xưng là bạn gái hot girl mạng phốt một chân đạp vài thuyền còn nɠɵạı ŧìиɧ.”

Nhậm Tử An không biết móc ra một bao thuốc lá từ nơi nào, hai người mỗi người đốt một điếu bắt đầu hút thuốc, vẻ mặt u sầu.

Ôn Nguyên ngược lại không lo lắng, cậu suy nghĩ một chút rồi cho bọn họ thuốc an thần.

“Em không sao, hắn không ức hϊếp được em.”

“Xã hội pháp trị, nếu em không muốn bên ngoài quả thật không bắt nạt được em".

“Nhưng chỗ tối thì khác, cố ý dẫn dắt tiết tấu về em trước ống kính, đi theo quan hệ đè cướp ống kính của em, cắt nối biên tập lung tung tung cho em đều là chuyện hết sức bình thường trong giới.”

Nhậm Tử An thở dài, Diêm Thụy cũng thở dài theo.

Than ôi.

Yêu quái nhỏ cũng không hiểu rõ những thứ này, cũng không lo lắng gặp phải những thứ này.

Khó chịu thì đánh, đây là quy tắc giữa yêu quái.

Cho dù Ôn Nguyên là một yêu quái nhỏ linh lực không mạnh pháp thuật rất yếu, nhưng cậu cũng chỉ biết khi đυ.ng phải yêu quái lớn lợi hại thì cậu mới có thể sợ hãi.

Đυ.ng phải kém không nhiều lắm thậm chí kém hơn cậu, cậu đều có thể trực tiếp đi lên đánh trả không mang theo sợ hãi!

Ôn Nguyên kiêu ngạo ưỡn thẳng sống lưng: "Không có việc gì, em tuyệt đối sẽ không chịu thiệt!”

“Được rồi, dù sao cũng tham gia trước, đến lúc đó không được rồi nói sau". Cơ hội tốt như vậy cũng sẽ không vì một Từ Kim mà buông tha.

Nghĩ như vậy Diêm Thụy dứt khoát đưa Ôn Nguyên và Nhậm Tử An xuống dưới lầu ăn một bữa cơm, sau đó cùng đi dạo trung tâm thương mại.

“Mua điện thoại di động cho Ôn Nguyên, mua thêm quần áo tốt một chút, nếu không đến lúc đó bị bắt nạt cũng không thông báo được cho chúng ta". Lúc chọn điện thoại di động, Diêm Thụy một mực lải nhải.

Cuối cùng Ôn Nguyên chọn một chiếc điện thoại di động giá cả không cao, cậu biết gần đây Diêm Thụy có hơi nghèo.

Sau khi cầm chứng minh thư làm thẻ điện thoại, Ôn Nguyên đang nghịch ngợm nắp sim điện thoại vào điện thoại di động chợt nghe được Diêm Thụy nói thầm, mờ mịt ngẩng đầu.

“Gọi điện thoại cho anh Diêm gọi các anh tới đón em về sao?”

"Giúp... ít nhất có thể giúp đỡ đón em trở về!" Giúp em đánh người đến miệng bị Diêm Thụy lý trí đổi thành về nhà.

Lúc đi học khó chịu còn có thể đánh một trận ở trên sân thể dục, mặc dù sẽ bị gọi đến văn phòng đứng một ngày thậm chí gọi phụ huynh, nhưng ít nhất cũng hết giận!

Hiện tại lại chỉ có thể nghẹn khuất đón Ôn Nguyên về nhà.

Ánh mắt Diêm Thụy không tốt, quần áo là Nhậm Tử An hỗ trợ chọn.

Từ trong trung tâm thương mại đi ra, Diêm Thụy mang theo thẻ còn sót lại hai ngàn rưng rưng trở về nhà.

……

Một tuần sau Diêm Thụy đưa Ôn Nguyên đến sân bay, dùng vé máy bay tổ tiết mục bao bay thẳng đến tỉnh Hải Đảo.

Lần đầu tiên ngồi máy bay, toàn bộ quá trình yêu quái nhỏ đều mang theo một loại biểu tình thán phục.

Nhất là sau khi máy bay cất cánh, nhìn tầng mây giống như kẹo bông gòn bên ngoài, Ôn Nguyên không nhịn được cảm thán.

Nhân loại quả thực là quá thông minh! Bọn họ thành tinh yêu quái bình thường cũng không bay được cao như vậy!

Sau khi máy bay cất cánh không lâu Ôn Nguyên đã choáng váng ngủ thϊếp đi, trên cổ đeo bao cổ Diêm Thụy mua cho cậu, khuôn mặt trắng nõn chôn ở trong bao ngủ vô cùng ngon lành.

Ngủ một giấc tỉnh dậy vừa vặn đến tỉnh Hải Đảo.

Ôn Nguyên cũng xuống máy bay như những hành khách khác, đi theo nhân viên công tác đã sớm chờ ở chỗ này chỉ dẫn, ngồi lên xe buýt của tổ tiết mục.

Trên xe buýt còn có mấy người rải rác ngồi trong xe, trên tay không hẹn mà cùng cầm điện thoại di động.

Ôn Nguyên nhìn một chút, cuối cùng tìm một vị trí góc ngồi xuống, thuận tiện dựa theo chỉ dạy mấy ngày trước mà dùng phần mềm nói chuyện phiếm màu xanh lá gửi cho Diêm Thụy và Nhậm Tử An một tin tức an toàn.