Mất mặt ở nhà là được, đừng mất mặt đến mức ngày mai toàn bộ tiểu khu biệt thự đều biết.
Diêm Thụy đã khóc gần đủ rồi, thút thít ôm lấy Ôn Nguyên.
So với hắn cao hơn một chút nặng hơn mười chút, toàn bộ treo ở trên người Ôn Nguyên còn khiến Ôn Nguyên suýt chút nữa bị thể trọng này đè xuống đất, một hơi suýt chút nữa không nhấc lên.
Cậu thậm chí cảm thấy buổi sáng lúc Diêm Thụy nhất định muốn kéo cậu đi giải trí Tinh Phồn có phải bởi vì luyến tiếc cho nên không dùng sức hay không.
Khác biệt quá lớn với một cái ôm hiện tại!
Sau đó Nhậm Tử An kéo Diêm Thụy xuống, Ôn Nguyên được giải cứu.
Ôn Nguyên cảm kích nhìn Nhậm Tử An.
Hu hu hu người tốt đó, cứu mạng chim.
“Được rồi, tỉnh táo chưa". Nhậm Tử An vỗ lên lưng Diêm Thụy, vỗ đến mức hắn ho khan vài tiếng.
“Móa, cậu không thể bớt chút sức lực nào". Ánh mắt Diêm Thụy vừa đỏ vừa sưng, bị một cái tát này của Nhậm Tử An đập cho dữ tợn quay đầu lại rống hắn.
“Cậu còn làm ở đây nữa, Ôn Nguyên thật sự sẽ bị cậu dọa chạy mất.”
Ôn Nguyên ở một bên liều mạng gật đầu.
Oa oa, quả thực không thể đồng ý hơn!
“Vậy ăn cơm trước, anh đi nấu cơm". Đối mặt với Ôn Nguyên, giọng Diêm Thụy lại yếu đi.
“Vậy tôi lên lầu trước dạy Ôn Nguyên ép chân, huấn luyện không thể bỏ dở". Nhậm Tử cũng thuận tiện đưa Ôn Nguyên lên phòng luyện tập trên lầu.
Nhìn bóng lưng hai người biến mất ở góc cầu thang, Diêm Thụy ngốc hề hề lộ ra nụ cười, sau đó dọn dẹp phòng khách có chút lộn xộn rồi vào phòng bếp.
Ôn Nguyên đang nghe Nhậm Tử An dạy học.
“Cứ dựa theo lời anh vừa nói, làm lại lần nữa". Nhậm Tử An nói.
Ôn Nguyên cũng không nói nhiều, mới vừa duỗi chân ra chợt nghe thấy một tiếng "Đậu má" xuyên qua cả tòa nhà.
Nhâm Tử An đang uống nước giải khát bị một tiếng này dọa đến run lên, cả chai nước ào ào rắc lên quần áo.
“...." Nhậm Tử An hít sâu một hơi: “Diêm Thụy, cậu muốn chết phải không!!!”
Ôn Nguyên dựa vào tai tốt hơn người bình thường rất nhiều lần nên nghe được âm thanh Diêm Thụy chạy lên lầu.
Chưa tới mấy phút cửa phòng luyện tập đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
“Được chọn rồi!”
Diêm Thụy hò hét chạy tới mặt đỏ bừng, không biết là kích động hay là bởi vì chạy tới.
Ôn Nguyên đưa hộp khăn giấy cho Nhậm Tử An lau quần áo, cũng không quay đầu lại phối hợp hỏi Diêm Thụy: "Chọn cái gì?”
“Tuyển tú 101! Đạo diễn bên kia gửi email về rồi! Ôn Nguyên được tuyển chọn rồi!!!” Diêm Thụy vui vẻ hoa chân múa tay vui sướиɠ, kéo Ôn Nguyên lại: “Phòng làm việc của chúng ta được cứu rồi! Ôn Nguyên em có thể về núi Nguyệt Ẩn rồi!”
Có thể về núi Nguyệt Ẩn rồi!
Ánh mắt Ôn Nguyên sáng lên.
“Thật sao anh Diêm!”
“Vô cùng xác thực! Một tuần sau quay, địa điểm quay phim là tỉnh đảo.”
Nhậm Tử An cũng không kịp lau nước trên quần áo, vội vàng đứng lên hỏi Diêm Thụy: " Không phải Từ Kim nói đã sớm quyết định nội bộ rồi sao?”
Diêm Thụy lắc đầu: "Không biết, dù sao thư mời tham gia chương trình giải trí đúng là thật, tôi đã xác nhận rồi!"
Nhậm Tử An ôm chặt Diêm Thụy: "Thật tốt quá! Chờ Ôn Nguyên đi vào nhất định sẽ hung hăng đánh vào mặt Từ Kim! Mau gửi tư liệu tổ tiết mục bên kia cho tôi xem!"
Ôn Nguyên nhìn hai người hưng phấn nhảy nhót bên kia, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy con chim ngoài cửa sổ đang hát mừng cho cậu nghe.
Ôn Nguyên im lặng nói một câu cảm ơn, mím môi nở nụ cười.
Nhậm Tử An nhìn mấy thực tập sinh một lượt, cuối cùng mới nhìn thấy người hướng dẫn, thấy được một cái tên quen thuộc.
"Đây không phải là nghệ sĩ của Từ Kim sao?" Nhậm Tử An chỉ vào tên người hướng dẫn cuối cùng, cẩn thận hồi tưởng lại.
Vẻ vui sướиɠ trên mặt Diêm Thụy cũng không còn, cẩn thận nhìn chằm chằm hai giây mới khẳng định lời Nhâm Tử An nói.