Quả bóng trắng trẻo mang trên mình bộ lông hồng xù xù phành phạch cánh nửa ngày, cuối cùng vẫn là nửa bay nửa nhảy, nảy lên nảy xuống như quả bóng cao su ở bụi cỏ ven đường, cuối cùng khó khăn cậu mới có thể thoát khỏi đây trước khi mặt trời lặn.
Sau khi trời tối, Ôn Nguyên tìm một góc trong ngõ nhỏ, dựa vào thuật pháp hóa hình cậu mới học được trước đó không lâu, gian nan biến thành hình người.
Còn thuận tiện biến ra cho mình một bộ quần áo.
Mười phút sau, cậu mặc bộ trang phục trắng tinh, biến thành một thiếu niên tuấn tú môi đỏ răng trắng.
Ôn Nguyên đỡ tường đi ra khỏi ngõ nhỏ, cậu sử dụng hai chân không quá thuần thục, đứng ở giao lộ giữa ngõ nhỏ và đường lớn, bất lực nhìn dòng người và xe cộ đi qua không ngừng nghỉ.
Xa lạ, rất xa lạ, phi thường xa lạ.
Chỗ nào cậu cũng đều không quen biết.
Ôn Nguyên chẹp chẹp miệng, có chút nhụt chí.
Trên người không có tiền, lần đầu tiên xuống núi, ngoài ý muốn bị bắt trộm, thậm chí còn không biết đường về.
Thời gian không ngừng trôi đi, mọi người lần lượt đi qua Ôn Nguyên.
Cuối cùng, khi một nam nhân mặc áo sơ mi trắng, quần âu chuẩn bị đi ngang qua, Ôn Nguyên lấy hết can đảm, chạy chậm vài bước đến trước mặt người nọ.
“Xin hỏi, xin hỏi anh có biết núi Ẩn Sơn đi hướng nào không?”
Diêm Thụy trong tay xách theo bánh trứng, khí chất hoàn toàn bất đồng với chiếc áo sơmi, nghe thấy vậy, hắn mê mang ngẩng đầu lên, rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
“Núi Ẩn Sơn? Vừa rồi trên hot search nói, núi Ẩn Sơn đóng cửa rồi a.”
“Đóng cửa?” Ôn Nguyên khó hiểu chớp chớp mắt.
Lúc cậu bị bắt đi chẳng phải vẫn còn rất tốt sao?
Nhưng không sao cả, cậu vẫn có thể biến thành chim rồi quay trở về núi.
Nghĩ đến đây, Ôn Nguyên cảm nhận linh khí trong cơ thể, định hồi tưởng lại cảm giác biến về hình dạng ban đầu, kết quả nghĩ nửa ngày…… Đều không có gì xảy ra cả.
Linh! Lực! Của! Ta! Đâu!
Ôn Nguyên thẫn thờ một hồi, thử lại một lần nữa, nhưng vẫn không có kết quả gì, linh lực trong cơ thể giống như đã biến mất trong hư không, như chưa từng tồn tại.
“Làm sao vậy?” Người trước mặt thân thiện hỏi Ôn Nguyên “Cậu có cần tôi giúp gì không?”
Ôn Nguyên như không nghe thấy cái gì.
Cả người cậu đều đang đắm chìm trong nỗi khϊếp sợ mờ mịt.
Không, không xong rồi!
Đóng cửa, lại không thể biến trở về nguyên hình, vậy làm sao cậu mới có thể trở lại núi Ẩn Sơn đây!
Ôn Nguyên sững sờ tại chỗ.
Không thấy Ôn Nguyên trả lời mình, Diêm Thụy rất rảnh rỗi mà ngắm nhìn người trước mặt mình.
Tuổi còn rất trẻ, nhìn qua có vẻ là mới vừa thành niên xong, lớn lên rất đẹp, ngũ quan tinh xảo giống như bước ra tranh vẽ.
Đây chẳng phải là hình tượng nghệ sĩ hắn muốn có được sao!
Vận khí hôm nay của hắn tốt như vậy sao! Quay lại cổng trường cấp 3 cũ để mua một chiếc bánh trứng, lại có thể đυ.ng phải nghệ sĩ được đưa tới tận cửa!
Ánh mắt Diêm Thụy nhìn về phía Ôn Nguyên càng ngày càng nóng bỏng, hắn thậm chí không thèm để ý tới bánh trứng trên tay, vẻ mặt kích động mà bắt lấy tay Ôn Nguyên.
“Vị bằng hữu này, cậu có muốn làm đại minh tinh không! Có muốn mỗi ngày đều kiếm được hai trăm vạn không! Có muốn có hàng chục triệu người hâm mộ không! Chỉ cần ký hợp đồng với Hãn Hải chúng tôi, tất cả những điều này đều có thể thực hiện!”
Diêm Thụy nắm lấy tay Ôn Nguyên không nhịn được run rẩy, hai mắt sáng lên nhìn Ôn Nguyên, chiếc bánh trứng hắn vốn đang cầm trên tay đã được nhét vào túi nilon nhét trên cổ tay.
Ôn Nguyên Còn chưa phục hồi tinh thần lại, cậu đột nhiên lui về phía sau một bước, trong miệng lải nhải: “Không xong, không xong rồi, không trở về được, không trở về được.”
Chỉ là một ngày bình thường, nhưng không cẩn thận bị lạc tới đây trong chốc lát.
Như thế nào lại không thể trở về ngôi nhà yêu quý của mình!!!
Diêm Thụy còn tưởng rằng người trước mắt có thể là một cậu bé tranh cãi với ba mẹ, không chịu cho cậu về nhà, vì thế tầm mắt hắn càng thêm nóng bỏng.