Chương 18

Lúc Tạ Vấn chuẩn bị rẽ trái, tầm mắt Hạ Từ Uyên vốn tùy ý nhìn ra ngoài đột nhiên ngưng tụ.

“Chờ một chút". Giọng nói khàn khàn từ tính ở ghế sau xe nhớ tới, Tạ Vấn theo bản năng đạp thắng xe.

“Hạ tiên sinh?” Tạ Vấn nhìn theo tầm mắt Hạ Từ Uyên, chú ý tới hai người ở ven đường.

“Ấy, yêu quái nhỏ này có chút kỳ quái". Tạ Vấn nhìn Ôn Nguyên từ xa, híp mắt: “Vậy mà tôi không nhìn ra huyết thống?”

Hạ Từ Uyên cũng không thấy rõ, cho nên anh mới khó có khi sinh ra tâm tính tò mò.

Anh mở cửa xe trực tiếp đi thẳng về phía bên kia, phía sau còn có Tạ Vấn bước nhanh theo tới phòng ngừa xảy ra chuyện.

Ôn Nguyên vốn còn đang dây dưa sự tình với Diêm Thụy lại đột nhiên ngửi được mùi vị của một yêu quái lớn.

Bản năng xu lợi tị hại của động vật nhỏ làm cho cậu theo bản năng muốn xoay người chạy, kết quả vừa mới bước lên một bước trên bả vai chợt nhẹ nhàng xuất hiện một bàn tay, đem tất cả động tác của cậu ấn xuống.

Đồng tử Ôn Nguyên phóng đại, rụt cổ lại.

“Anh là ai?” Diêm Thụy nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện và tới gần Ôn Nguyên, giống như muốn kéo Ôn Nguyên về, lúc động thủ lại đột nhiên dừng động tác.

Ôn Nguyên từ trong tri thức pháp thuật cằn cỗi của mình nhớ tới đây là một loại pháp thuật khôi lỗi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi làm cho người ta mất đi ý thức nghe theo người làm phép chi phối, dài thì có thể trực tiếp tử vong chỉ để lại một thể xác làm một khôi lỗi chân chính.

Ôn Nguyên vốn còn sợ nhất thời bắt đầu lo lắng cho Diêm Thụy.

Nhưng khi cậu vừa quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lạnh lùng của người đàn ông phía sau kia, nhất thời lại sợ không dám mở miệng chất vấn.

Tạ Vấn chậm một bước, nhìn thấy tình huống của Diêm Thụy vội vàng giải thích một câu.

“Không có việc gì không có việc gì, chỉ một chút thời gian thôi, hắn sẽ tự mình về nhà quên chuyện vừa rồi.”

Ôn Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó sợ hãi lại chiếm lấy trong lòng.

Cậu muốn trốn về phía sau lại bị bàn tay nhìn như không dùng sức kia vững vàng định tại chỗ.

Rốt cuộc, Ôn Nguyên run rẩy mở miệng.

“Tôi, tôi chỉ là một con sơn tước đuôi dài thôi, ăn tôi cũng không tăng, tăng được bao nhiêu linh lực.”

“Ai muốn ăn cậu". Hạ Từ Uyên rốt cuộc mở miệng, anh không lộ sắc mặt đánh giá Ôn Nguyên từ trên xuống dưới, vẫn không phát hiện Ôn Nguyên là huyết mạch gì.

“Cậu nói cậu là sơn tước đuôi dài?” Anh trầm giọng hỏi.

Ôn Nguyên run rẩy gật đầu, trong lòng tràn đầy nước mắt.

Hu hu! Cậu mới xuống núi chưa tới một tháng đã đυ.ng phải hai yêu quái lớn!!!

Bạn học nhân sâm nói không sai, dưới chân núi quả nhiên nguy hiểm!

Ôn Nguyên sợ hãi nói thầm trong lòng.

Tạ Vấn nghe vậy quyết đoán lắc đầu.

“Không thể nào, tuyệt đối không phải là sơn tước đuôi dài.”

Ngay cả Hạ Từ Uyên đều không nhìn ra huyết mạch, không có khả năng sẽ là một con yêu quái sơn tước bình thường.

Nghe Tạ Vấn không tin, Ôn Nguyên không vui mím môi.

“Rõ ràng chính là sơn tước đuôi dài, bọn họ đều nói tôi như vậy.”

Hạ Từ Uyên nghe được Ôn Nguyên nhỏ giọng cằn nhằn, cụp mắt liếc cậu một cái, tay đặt trên vai Ôn Nguyên ngược lại ấn lên cổ.

“Lên xe". Hạ Từ Uyên lười nói nhảm, chỉ nói hai chữ này rồi nắm lấy gáy Ôn Nguyên đi đến chỗ xe dừng lại.

“Ai". Tạ Vấn không nghĩ tới Hạ Từ Uyên sẽ đưa người lên xe, nhất thời không kịp phản ứng, sửng sốt rất nhiều giây mới đuổi kịp.

“Được được.”

Chúa ơi! Trời đổ mưa đỏ rồi!

Hạ Từ Uyên lại dẫn người ngoài lên xe.

Phải biết rằng coi như là những yêu quái lớn kia tới tìm Hạ Từ Uyên nói chuyện, cũng không thể có cơ hội ngồi vào trên xe.

Tạ Vấn tặc lưỡi, nhớ lại khuôn mặt yêu quái nhỏ vừa rồi.

Quả thật bộ dạng đẹp mắt, mùi trên người cũng sạch sẽ, tuy rằng không biết là con non nhà nào, nhưng khẳng định huyết mạch cũng sẽ không thấp.