Chương 17

Chim chóc bên ngoài biệt thự đều có tình cảm với cậu!

Ôn Nguyên nói: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó khẳng định có biện pháp.”

“Không được, đến lúc đó sẽ không còn kịp!” Diêm Thụy thật sự lo lắng cho Ôn Nguyên.

Ôn Nguyên quật cường đứng ở ven đường.

Diêm Thụy thấy cậu không đi thì dứt khoát chủ động kéo cậu đến chỗ giải trí Tinh Phồn, hai cánh tay dùng sức.

Kéo, kéo không nổi.

Ôn Nguyên vững như Thái Sơn đứng ở chỗ này, yêu quái nhỏ cho dù không có linh lực cũng có chút thể chất phát huy ở chỗ này!

Diêm Thụy lại dùng sức, lần nữa thất bại.

Ôn Nguyên đắc ý cười híp mắt lại.

“Anh Diêm cũng không kéo em đi, nhất định là luyến tiếc em, vậy chúng ta trở về đi.”

Diêm Thụy:???

——

Văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất của giải trí Tinh Phồn có bốn người đàn ông khí thế người sau lớn hơn người trước.

Nếu như có những người khác ở hiện trường, tất nhiên có thể nhận ra ba người đàn ông vô cùng nổi danh trong giới thương mại.

Tổng giám đốc giải trí Tinh Phồn Tống Dã, tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Hoắc thị Hoắc Quân Mạch, cùng với tổng giám đốc đầu tư kiêm nhân viên tài vụ Thiên Vấn Tạ Vấn.

Nhưng ngồi ở vị trí chủ yếu nhất lại là một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo Trung Quốc màu đen, đôi mắt đen buông xuống, nhẹ nhàng lắc lư chén trà trên tay không nhanh không chậm.

Bốn người đều trầm mặc uống trà trong tay, cuối cùng Tống Dã vẫn phá vỡ bầu không khí trầm mặc này.

“Được rồi được rồi, tập đoàn Hoắc thị chuyển đến Hải thị, nên chúc mừng mới đúng.”

Tạ Vấn mệt mỏi uống một ngụm trà, mở miệng nói: "Chúc mừng cái gì, đêm nay chúc mừng bắt nhiều tà khí một chút?"

Tống Dã xấu hổ cười cười: "Cũng không phải.”

Hoắc Quân Mạch trực tiếp đứng dậy.

“Chuyện đã bàn xong rồi, công ty còn có chuyện khác, tôi xin lỗi trước không tiếp được.”

Tạ Vấn nghe nói như thế lập tức chuyển tầm mắt sang người đàn ông áo đen trên ghế chủ vị.

“Hạ tiên sinh, chúng ta cũng đi sao?”

Hạ Từ Uyên đặt chén trà trong tay lên bàn trà, khí lực hơi nặng nhưng không có một giọt nước trà nào bắn lên mặt bàn.

Tạ Vấn lập tức hiểu ý này, tạm biệt Tống Dã và Hoắc Quân Mạch.

Hạ Từ Uyên và Tạ Vấn từ bãi đỗ xe ngầm bên kia Tinh Phồn đi ra.

Tạ Vấn thuần thục kéo cửa ghế lái ra ngồi vào.

“Hạ tiên sinh, bây giờ về biệt thự chưa?”

“Ừ". Hạ Từ Uyên thản nhiên lên tiếng, ánh mắt tập trung trên một văn kiện trong tay.

Đó là tư liệu giải trí Tinh Phồn mới vừa giao cho anh, mặt trên thu thập đầy mấy nhân loại nhiễm tà khí khá nặng trong giới gần đây, cùng với đám yêu quái xảy ra chuyện lật xe không tìm thấy.

Theo sự phát triển của nền kinh tế Đông Nam mấy chục năm gần đây, dân số trong nước chậm rãi tụ tập về phía này. Dân số càng nhiều thì tà khí sinh ra tiêu cực cũng càng nhiều.

Tập đoàn Hoắc thị vẫn đóng quân ở phương bắc tìm con trai út mấy trăm năm, đoạn thời gian trước đi núi Nguyệt Ẩn tìm một cây hòe già tính toán một quẻ, căn cứ vào quẻ tượng mà đi tới thành phố biển có dân số kinh tế nhiều nhất.

Đối với Hải thị phải quản lý nhiều yêu quái lớn có tà khí mà nói, đây chính là đưa tới trợ thủ hỗ trợ giảm bớt gánh nặng đó.

Cho nên Tống Dã cố ý làm một ván, mời Tạ Vấn và Hạ Từ Uyên tới thương lượng với Hoắc Quân Mạch.

Kết quả trước không nói, dù sao nhà họ Hoắc cũng không thoát khỏi nhiệm vụ này.

Biết Hạ Từ Uyên mỗi lần ra khỏi biệt thự đều đặc biệt khó chịu, Tạ Vấn cũng không hỏi nhiều Hạ Từ Uyên những thứ khác, lập tức khởi động xe rời khỏi bãi đỗ xe.

Trong nháy mắt ra khỏi bãi đỗ xe, bên trong xe vốn còn có chút hôn ám lập tức tràn đầy ánh mặt trời, mà Tạ Vấn lại thuần thục nâng ngăn cách ánh sáng ở giữa cửa sổ lên.

Không có ánh mặt trời chiếu thẳng, Hạ Từ Uyên vốn còn nhíu chặt mày có chút thả lỏng xuống.