Ôn Nguyên cảm thụ một chút linh khí rỗng tuếch trong cơ thể.
Không có linh khí thì không có cách nào giải quyết tà khí này.
Lúc này Từ Kim đã mở miệng một lần nữa.
"Tôi biết cậu muốn làm gì, cái tên trắng trẻo phía sau cậu kia chính là nghệ sĩ cậu lừa tới nhỉ, bộ dạng cũng không tệ, đáng tiếc." Từ Kim lạnh lùng cười: "Muốn tham gia tuyển tú 101?”
"Bên kia đã định ra hết người tham dự từ tám trăm năm trước rồi, những tệp sơ yếu lý lịch thậm chí ngay cả tên phòng làm việc cũng không có này còn muốn đến tham gia tuyển tú?"
Thân thể Diêm Thụy cứng đờ.
Nhâm Tử An cũng thay đổi sắc mặt, nhưng hắn còn miễn cưỡng có thể duy trì tư thái ở trước mặt Từ Kim.
“Vậy cũng không liên quan đến cậu, gần đây tâm ông chủ Từ càng lúc càng bao la thích lo chuyện bao đồng nhỉ, chắc hẳn nghệ sĩ dưới tay rất nghe lời.”
Nhâm Tử An nhếch khóe miệng, ngữ khí tràn đầy trào phúng.
Từ Kim là bạn học trung học của hắn và Diêm Thụy, trước giờ vẫn luôn đối nghịch với bọn họ, sau khi tốt nghiệp thì làm người đại diện, nghệ sĩ dưới tay cũng thật sự càng phát triển càng tốt, hiện tại đã là một tiểu sinh lưu lượng.
Có điều trước đó vài ngày nghệ sĩ này bị một người nổi tiếng trên mạng tung tin yêu đương với mình, còn nɠɵạı ŧìиɧ với fan hâm mộ lớn, trong lúc quay phim thậm chí còn câu thông với các ngôi sao khác.
Nói tâm Từ Kim bao la, một mặt là nội hàm hắn béo, mặt khác cũng là cố ý giẫm lên chân đau của hắn.
Nhậm Tử An biết mấy ngày nay khẳng định Từ Kim bận rộn chân không chạm đất xử lý chuyện này.
Từ Kim vặn vẹo mặt, qua thật lâu mới hừ lạnh một tiếng.
“Dù sao cậu cũng chờ phòng làm việc đóng cửa đi. À, quên mất, nhà Diêm Thụy có tiền, phòng làm việc đóng cửa cùng lắm thì về nhà khóc một cái là có thể tìm ba mẹ đòi tiền.”
Từ Kim lại nhìn Ôn Nguyên được Diêm Thụy và Nhậm Tử An bảo vệ ở sau lưng, cho dù hắn làm người đại diện trong giới giải trí nhiều năm, gặp qua không biết bao nhiêu nam nữ xinh đẹp, cũng không khỏi vì khuôn mặt này mà hơi ngây người.
"Cũng không nhất định, nếu như cậu bán tên trắng trẻo đằng sau cậu cho chúng tôi..." Hắn nói đến đây chợt dừng lại, sau đó cười hắc hắc hai tiếng: "Tôi ngược lại có thể vì cậu mà tranh thủ cho một suất tham gia tuyển tú đấy."
Nhất thời sắc mặt Diêm Thụy và Nhậm Tử An xanh mét, lôi kéo Ôn Nguyên xoay người rời đi.
Ôn Nguyên quay đầu nhìn chiếc xe rời đi.
Nghe hoàn toàn quá trình, cậu tò mò hỏi Diêm Thụy.
“Hắn bảo tôi và hắn là loại quan hệ trên giường sao?” Nói xong, Ôn Nguyên lại vô cùng ghét bỏ: “Nhưng hắn xấu quá, bá chủ trong sách đều rất đẹp.”
“Phốc!”
“Khụ khụ khụ khụ!”
Hai người vốn còn rất tức giận lại bị lời này của Ôn Nguyên dọa đến sặc nước miếng.
“Đậu má, cậu đừng nói phóng đãng như vậy chứ!”
Ôn Nguyên khó hiểu: "Chẳng lẽ không phải sao?”
Trong sách bạn học nhân sâm mang về đều viết như vậy mà, tổng giám đốc bá đạo trên sách đều nói như vậy, sau đó sẽ lôi kéo nữ chính như vậy như vậy.
Tình yêu sau đó, chính là sinh ra trong quá trình như vậy như vậy.”
Nhưng nếu Từ Kim muốn làm như vậy với cậu, Ôn Nguyên không ngại đem một ít đồ vật mà đám yêu quái nhỏ trong núi cho mình, dùng ở trên người Từ Kim.
Ôn Nguyên nói ra tiến trình phát triển trong tiểu thuyết, cuối cùng còn hỏi ngược lại Diêm Thụy và Nhậm Tử An.
“Chẳng lẽ không phải như vậy?”
Nhậm Tử An cười nhạo: "Quên đi, bộ dạng hèn mọn kia của Từ Kim còn có thể làm tổng giám đốc bá đạo?”
“Giày của tổng giám đốc bá đạo cũng không xứng xách". Diêm Thụy quay đầu lại nhìn chiếc xe đi xa rồi đánh một quyền vào không khí.
“Tiểu nhân đắc chí, tôi sẽ dẫn dắt Ôn Nguyên nổi tiếng!”
Ôn Nguyên ở một bên vội vàng gật đầu.
Cho dù là vì quay về núi Nguyệt Ẩn, cậu cũng muốn nổi tiếng!