Chương 13

Nhậm Tử An không thể get được vấn đề của Diêm Thụy, nhưng hắn vẫn kiên cường an ủi bạn tốt của mình.

“Một vạn hai tiết kiệm một chút là được, không phải cậu đã đưa sơ yếu lý lịch của Ôn Nguyên đến tuyển tú 101 rồi sao? Chỉ cần được chọn, nói không chừng Ôn Nguyên có thể mượn chương trình này mà phất lên.”

Diêm Thụy cũng không có biện pháp nào khác.

“Cứ như vậy trước đi". Hắn phiền không chịu được.

“Đi thôi đừng phiền nữa, với khuôn mặt kia của Ôn Nguyên, chỉ cần có một cảnh trong tuyển tú 101 thì tuyệt đối có thể có chút danh tiếng". Nhậm Tử An trấn an Diêm Thụy.

Nhưng trong lòng Diêm Thụy rõ ràng, có được chọn hay không còn chưa chắc.

“Cho dù thật sự chọn được, nếu tư bản tham gia, tổ làm chương trình cũng có một trăm phương pháp cắt ống kính của Ôn Nguyên, thậm chí làm giả ra một thiết lập khiến người ta chán ghét cũng được.”

Mà bọn họ chỉ biết bị tư bản ép cho không thốt được lời nào.

Diêm Thụy oán hận xoay người đá tường: "Tư bản đáng ghét.”

Nhậm Tử An:???

Thứ cho tôi nói thẳng.

Nhà cậu cũng là tư bản đó.

Chẳng qua là sinh ra một ngoại lệ như cậu.

Dùng nguyên văn lời nói của cha Diêm Thụy mà nói chính là, nhà tư bản lại sinh ra một kẻ phản bội tư bản.

Người làm công Nhậm Tử An thật sự không hiểu lắm sự quanh co của những người này, nhà hắn trước giờ chỉ là một gia đình khá giả, sau khi tốt nghiệp học viện vũ đạo, bởi vì chẳng may xương cổ tay bị gãy mà bỏ lỡ thời kỳ tốt nghiệp tìm việc làm.

Sau đó cứ như vậy vẫn không có việc làm, chỉ dựa vào một ít tiền giáo viên đại học tích góp được để thuê phòng trọ sống qua ngày.

Biết Diêm Thụy mời hắn đến làm việc, à, còn chưa có tiền lương.

Sầu khổ cảm thán xong, Diêm Thụy duỗi lưng một cái thay đổi tâm tình trong nháy mắt.

“Quên đi quên đi, không nói những thứ này nữa, ăn cơm trước, tối nay ăn cái gì.”

Nhậm Tử An: "Không ăn sườn chua ngọt là được.”

Đại khái là bởi vì Diêm Thụy mời Ôn Nguyên ăn bữa cơm đầu tiên chính là sườn xào chua ngọt, sau đó sườn xào chua ngọt trở thành một trong những món ăn Ôn Nguyên thích nhất. Mà Diêm Thụy vẫn mê đắm Ôn Nguyên, cơ hồ mỗi tuần đều phải làm ba bốn lần sườn chua ngọt.

Tính ra, tháng này Nhậm Tử An đã ăn gần hai mươi lần sườn chua ngọt.

Điều này làm cho Nhậm Tử An vốn không thích món ăn ngọt đến mức nhìn thấy sườn xào chua ngọt là muốn ói.

“Cậu không ăn là được rồi, nhóc Ôn Nguyên thích ăn mà". Diêm Thụy từ chối yêu cầu của Nhậm Tử An.

“..." Nhậm Tử An châm chọc: “Rốt cuộc cậu nuôi Ôn Nguyên như nghệ sĩ hay là con trai?”

Diêm Thụy không cho là đúng.

“Lúc làm việc là nghệ sĩ dưới tay tôi, lúc sinh hoạt thì nuôi con trai không được sao?”

……

Trên thực tế Ôn Nguyên có tuổi tác có thể làm tổ tông Diêm Thụy vừa vặn kết thúc ảo tưởng tốt đẹp, chuẩn bị xuống lầu hỗ trợ nấu cơm.

Ba người cùng nhau ăn xong sườn xào chua ngọt đắp cơm, Nhậm Tử An ăn mà mặt đầy sắc thái.

Hắn liên tục uống vài ngụm nước mới miễn cưỡng trừ đi vị ngọt ngấy trong miệng, ôm bụng uống no căng nước vẻ mặt thống khổ.

Bạn học Ôn Nguyên đưa ra đề nghị: "Anh Tử An, anh có muốn đi dạo một chút không?”

Diêm Thụy cũng ăn hơi hơi no, nghe nói như thế lập tức suy nghĩ một chút cảm thấy không tệ.

“Đứng lên tản bộ, vừa vặn đến cửa hàng hoa quả mua nửa quả dưa hấu về.”

Ôn Nguyên vốn chỉ muốn đề nghị Nhậm Tử An đi tản bộ, không ngờ Diêm Thụy cũng đi theo, nhất thời sửng sốt.

“Tôi cũng đi sao?”

“Đương nhiên đi. Mỗi ngày ở trong phòng không ra khỏi cửa sao được". Diêm Thụy đứng lên thúc giục Nhậm Tử An: “Mau dọn dẹp, đừng lười biếng.”

Nhậm Tử An hoảng hốt cảm thấy bụng mình có thể lắc ra tiếng nước.

Hắn bị ép từ trên ghế đứng lên thu dọn bát đũa trên bàn với Ôn Nguyên.