Hắn dạy Ôn Nguyên vũ đạo gần một tháng, ngoại trừ lúc mới bắt đầu Ôn Nguyên còn có chút mờ mịt khi đối mặt với những động tác vũ đạo kia, hiện tại đã có thể theo kịp động tác của hắn cùng nhau khiêu vũ.
Bất luận là năng lực phối hợp tứ chi hay là năng lực học tập đều tốt đến thái quá, làm cho Nhậm Tử An đột nhiên sinh ra một loại cảm giác Ôn Nguyên nhất định có thể nổi tiếng.
Nhậm Tử An dùng khuỷu tay chống mặt đất ngồi dậy, theo tầm mắt Ôn Nguyên nhìn ra ngoài lại chỉ nhìn thấy mấy con chim líu lo kêu loạn trên cành cây.
Hắn thu hồi tầm mắt.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi". Nhậm Tử An nói.
Ôn Nguyên còn đang nhìn hai con chim bên ngoài đang tiến hành cãi nhau chuyện vợ chồng, chợt nghe nói rằng hôm nay kết thúc, trong lúc nhất thời không lấy lại tinh thần.
“Lát nữa tôi và Diêm Thụy thương lượng một chút, cậu tiếp tục nghỉ ngơi, lát nữa nhớ xuống ăn cơm.”
Nói xong Nhậm Tử An cầm lấy chai nước bên cạnh uống ùng ục ùng ục một ngụm lớn, sau đó rốt cuộc thỏa mãn ợ một cái rồi rời khỏi phòng luyện tập.
Ôn Nguyên nghe được tiếng Nhậm Tử An xuống lầu mới mở cửa sổ phòng luyện tập ra.
Hai con chim sẻ vốn đang cãi nhau lập tức tắt tiếng quay đầu bay về phía Ôn Nguyên.
Ôn Nguyên sờ sờ cái đầu này lại xoa xoa cái đuôi kia, cuối cùng mới nhỏ giọng nói chuyện với bọn họ.
“Hai người là vợ chồng sao?”
“Kỷ kỷ!" Ai là vợ chồng với hắn!
“Kỷ!" Cô ấy là vợ tôi!
Ôn Nguyên:...
Quên đi, thanh quan khó cắt đứt việc nhà, Ôn Nguyên dứt khoát nuốt lời muốn khuyên bảo xuống, quay đầu mở hộp đóng kín duy nhất trên bàn ra, từ bên trong múc chút thức ăn cho chim ra.
Thức ăn cho chim là Diêm Thụy chuẩn bị, hắn thấy Ôn Nguyên rất thích chim nên dứt khoát mua chút thức ăn cho chim trên mạng đặt ở trong phòng luyện tập và trong phòng Ôn Nguyên cho cậu chơi.
Hai con chim sẻ vốn cãi nhau lập tức ngừng chiến tranh, cùng nhau trở thành chim ngoan chuyên tâm ăn cơm khô.
Ôn Nguyên cũng lộ ra nụ cười, đậy kín bình đựng thức ăn cho chim rồi ngồi trên sàn nhà nhìn hai con chim ăn cơm.
Đảo mắt đã rời khỏi núi Nguyệt Ẩn gần một tháng, mấy ngày nay Ôn Nguyên sống rất sung túc, ban ngày theo Nhậm Tử An học khiêu vũ, buổi tối thì dựa theo bài hát Diêm Thụy tìm cho cậu ngâm nga, thuận tiện trong lúc Diêm Thụy bận rộn thì hỗ trợ quét dọn vệ sinh.
Nhâm Tử An vì để tiện dạy học cho Ôn Nguyên mà cũng dứt khoát chuyển đến biệt thự ở tạm, ở trong căn phòng trống ở lầu hai.
Toàn bộ lầu ba vẫn chỉ có một mình Ôn Nguyên, nhưng cậu lại không cảm thấy cô đơn.
Chim ngoài cửa sổ ăn uống no đủ bắt đầu dùng mỏ của mình chải vuốt bộ lông, dưới lầu mơ hồ còn có thể nghe được giọng Diêm Thụy và Nhậm Tử An cãi nhau.
Kỳ thật cậu cũng rất thích cuộc sống như vậy.
Không giống như ở núi Nguyệt Ẩn, nhưng rất đặc sắc.
Ôn Nguyên nắm nắm nhúm tóc nhếch lên do mới ngủ dậy, thỏa mãn nở nụ cười.
Nhậm Tử An xuống lầu nhưng không tìm được Diêm Thụy.
“Người đâu?” Nhậm Tử An dạo qua lầu một một vòng, cuối cùng lúc đi tới ban công sinh hoạt, xuyên qua cửa sổ ban công nhìn thấy Diêm Thụy đang ngồi xổm trong sân.
Nhậm Tử An từ cửa chính đi ra ngoài, quả nhiên tìm được Diêm Thụy ở một góc trong sân.
Nhìn vẻ mặt u sầu của Diêm Thụy, Nhậm Tử An hỏi: "Sao vậy?”
Diêm Thụy không giải thích, đưa tay về phía Nhậm Tử An: "Có thuốc lá không?”
“Tôi không hút thuốc". Nhậm Tử An vỗ tay Diêm Thụy, đi tới bên cạnh hắn ngồi xổm xuống.
“Nói đi, chuyện gì xảy ra.”
Diêm Thụy hít sâu một hơi, giọng nói thống khổ.
“Ba tôi đã đóng băng tấm thẻ mẹ tôi đưa cho tôi, hiện tại toàn thân tôi trên dưới chỉ có một vạn hai". Diêm Thụy nói xong oán hận nhổ một bó cỏ trước người, dùng sức ném ra xa: “Phiền chết đi được, sao ông ấy nhất định muốn tôi đến công ty của ông ấy, tôi không thể có mục tiêu của mình sao?”