“Tới bưng cái này lên". Diêm Thụy bưng một bát canh đầy cháo nóng đặt lên bàn trước mặt Ôn Nguyên: “Nhớ dùng găng tay cách nhiệt bên cạnh - -”
Diêm Thụy còn chưa nói xong đã thấy Ôn Nguyên tay không trực tiếp bưng bát lên, nói được một nửa thì im bặt.
Hắn hoảng sợ nuốt nước miếng vội vàng kẹp chén trong tay xuống, một bước dài nhảy đến trước mặt Ôn Nguyên.
“Mau buông xuống, nhanh tay dội nước lạnh nếu không sẽ nổi bọt". Diêm Thụy vô cùng lo lắng muốn nắm cổ tay Ôn Nguyên, lại sợ bởi vậy mà Ôn Nguyên không bưng ổn trực tiếp hắt cháo lên người.
Thấy Diêm Thụy khẩn trương Ôn Nguyên mới cúi đầu nhìn hai tay đang cầm bát của mình, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
Quên mất nhân loại và yêu quái không giống nhau lắm.
“Em buông xuống trước, đặt tay ở trong nước lạnh này". Diêm Thụy muốn sụp đổ rồi, vô cùng lo lắng đeo găng tay cách nhiệt cho mình rồi nhận lấy bát cháo nóng hổi kia.
Ôn Nguyên còn đang suy nghĩ giải thích như thế nào, sau đó đã bị Diêm Thụy cướp đi cháo trên tay, còn bị cường ngạnh đưa tới bên vòi nước lạnh.
Diêm Thụy còn đang dạy dỗ Ôn Nguyên.
"Sao em không làm biện pháp phòng hộ gì cả, cháo vừa mới ra lò nóng như vậy, em xem tay cũng nóng..."
Nói được một nửa Diêm Thụy đột nhiên tắt tiếng.
Bởi vì hắn phát hiện trong lòng bàn tay đẹp đẽ của Ôn Nguyên ngay cả một vết đỏ cũng không có, vẫn như ngọc trắng.
Diêm Thụy đối với hiện tượng này cảm thấy rất khó hiểu, trong lúc nhất thời cũng ngừng động tác ấn tay Ôn Nguyên.
Ôn Nguyên không nhanh không chậm rút tay xả nước về, còn thuận tay tắt nước.
Tiết kiệm nước, bắt đầu từ đây.
Có điều muốn giải thích vấn đề mình không sợ nóng này có chút phiền toái.
Ôn Nguyên hói đầu.
Mà Diêm Thụy đã tự mình sờ sờ vách bát cháo.
Xì.
Nóng quá!
Diêm Thụy bị bỏng giật mình, theo bản năng rút tay về đặt ở bên miệng thổi thổi.
“Leng keng"
“Diêm Thụy tôi tự mở cửa vào đây.”
Tiếng mở cửa phá vỡ động tác thổi ngón tay của Diêm Thụy, Nhậm Tử An vừa vào cửa đã thấy Diêm Thụy giơ ngón trỏ đặt ở bên miệng, nhất thời trên mặt lộ ra biểu tình quái dị.
“Cậu đây là...... Đang chơi cái gì? Cậu sẽ không đem ngón tay chọc vào cháo để hạ độc tôi chứ.”
Diêm Thụy không nói gì, có điều hắn cũng không giải thích mà chạy chậm đến trước mặt Nhâm Tử An, bắt lấy tay hắn muốn dẫn người đi về phía bàn ăn.
“Đến đến, cậu sờ sờ xem cháo này có nóng không.”
Nhậm Tử An bị động tác của Diêm Thụy cưỡng chế đi về phía trước, nhìn Diêm Thụy không giống như làm bộ nên hắn bắt đầu giãy dụa muốn rút tay về.
“Cậu làm gì vậy, tôi chỉ tùy tiện nói một câu hạ độc thôi cũng không đến mức phải làm bỏng tôi như vậy chứ.”
“Không phải không phải". Diêm Thụy lôi kéo không buông tay: “Tôi vừa nhìn thấy một chuyện siêu cấp khϊếp sợ.”
Nhậm Tử An:?
Diêm Thụy ngừng lại, chỉ vào Ôn Nguyên đang xem kịch: "Cháo mới ra khỏi nồi, nóng hổi, cậu ta lại trực tiếp tay không bưng lên, còn không có chuyện gì.”
Nhậm Tử An nhíu mày: "Thật sao?”
Diêm Thụy nói: "Không tin cậu bảo Ôn Nguyên thử lại xem!”
Ôn Nguyên nhìn khuôn mặt tràn ngập do thám của Nhậm Tử An, ấp a ấp úng đi tới, thật sự thử lại một lần cho Nhậm Tử An xem.
Sau khi nhìn thấy biểu tình khϊếp sợ của Nhâm Tử An và Diêm Thụy, lúc này Ôn Nguyên mới nói ra lý do mình thật vất vả mới nghĩ ra.
“Có thể đây là thiên phú". Ôn Nguyên gật đầu như khẳng định.
Cũng không biết là vì để cho Nhậm Tử An và Diêm Thụy tin tưởng, hay là để cho mình tin tưởng.
Nhậm Tử An dừng lại một giây, lần này không cần Diêm Thụy kéo mà chủ động chạy đến trước bàn ăn sờ chén một chút.
Quả nhiên cũng bị nóng rút tay về.
Hắn không thể tin được sờ soạng lần nữa, sau đó quay đầu nhìn về phía Ôn Nguyên: "Cho anh xem tay em một chút.”