Chương 9

"Bùm!" Có tiếng pháo nổ lớn ngoài cửa sổ, một chùm pháo hoa bay cao trên bầu trời xám xịt.

Những năm gần đây cấm đốt pháo tư nhân, dịp Tết, chỉ có quảng trường thành phố mới được phép bắn pháo hoa tập trung.

Cửa sổ phòng Hứa Nguyện vừa hướng ra quảng trường thành phố, vừa kịp nhìn thấy những chùm pháo hoa rực rỡ bên ngoài cửa sổ.

Đúng nửa đêm.

Năm mới đến rồi.

Khi chùm pháo hoa đầu tiên nổ tung trên bầu trời, Thích Dã đi trên tuyết, lặng lẽ quay trở lại dưới nhà mình.

Cậu ngước nhìn, tầng 6 vẫn tối om, Thích Tòng Phong có lẽ đã say đến mức ngủ chết luôn rồi.

Nhưng Thích Dã vẫn không lên nhà.

Cậu không muốn liều mạng, đánh cược xem Thích Tòng Phong có thực sự say khướt, ngủ quên hay không. Bởi vẫn còn một khả năng - tên say đó ghi hận thù đang phục sau cửa, chờ cậu lấy chìa mở cửa rồi lao ra, dùng dây da, đòn gánh, chai bia hoặc bất cứ thứ gì đánh đập cậu tàn nhẫn.

Thích Dã không phải quay lại để bị đánh.

Cậu nấp ở góc khuất của cổng tòa, nín thở chờ đợi một lúc, chắc chắn Thích Tòng Phong không rình mò sau cửa sổ, mới lặng lẽ chạy đến chiếc xe ba gác.

Lúc này Thích Dã vô cùng cảm kích vì đã không khiêng thùng sắt lên nhà.

Để ngoài gió tuyết vài tiếng đồng hồ, khoai nướng đã nguội hẳn nhưng Thích Dã hoàn toàn không để ý, nhanh tay móc vài củ từ thùng ra.

Do dự vài giây, cậu lại đặt củ to nhất vào.

Cảnh giác với khả năng Thích Tòng Phong có thể xuống bất cứ lúc nào, Thích Dã không vào thang máy, mà ngồi xổm sau cổng tòa, nơi tránh gió. Vừa ăn những củ khoai đã lạnh, vừa cắn răng chịu đau ở vai và chân, cậu ngước nhìn những chùm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời.

Ánh lửa rực rỡ chiếu rõ đôi mày mắt bình thản của cậu bé, gần như là vô cảm.

Lại một năm nữa lại trôi qua.

Còn 5 năm nữa, cậu sẽ hoàn toàn trưởng thành.

...

Sau vài trận tuyết rơi, Tết nguyên đán nhanh chóng trôi qua.

Hứa Kiến Đạt làm kỹ sư điện, thường xuyên đi công tác xa, cả năm có đến hơn 300 ngày ở ngoài, chỉ về nhà dịp Tết và Quốc khánh.

Vì vậy, khi Đào Thục Quân kết thúc 7 ngày nghỉ Tết, bắt đầu đi làm trở lại thì ông Hứa Kiến Đạt vẫn ở nhà.

Tuy nhiên, bữa sáng hôm nay vẫn do Hứa Nguyện nấu.

Không biết nấu món phức tạp, cô chỉ hâm nóng sữa và bánh mì: "Ăn sáng được rồi ạ."

Có lẽ nhờ lời khuyên của Hứa Kiến Lệ, thời gian qua Đào Thục Quân không nhắc đến chuyện đêm 30 nữa.

Nhưng điều đó không ngăn Hứa Nguyện cảm thấy lo lắng.

Không phải cô suy nghĩ nhiều, mà vì tính cách của Đào Thục Quân vốn như vậy.

Hứa Nguyện đã học lớp 8 nhưng khi nổi giận Đào Thục Quân thậm chí còn nhắc đến chuyện xảy ra hồi cô học lớp 2.

Vì thế thời gian qua, Hứa Nguyện luôn cảnh giác, sợ mình làm điều gì khiến Đào Thục Quân không hài lòng rồi bị mắng.

May mắn thay gần đây Đào Thục Quân tâm trạng khá tốt, dù vẫn không đối xử tử tế với Hứa Nguyện nhưng cũng không mắng nhiếc cô như trước.

Chỉ liếc nhìn cô khi ra cửa đi làm: "Ngày mai đừng nấu cơm nữa, nếu còn hăng hái thế thì tốt hơn là tập trung vào học tập đi. Cha mẹ vất vả chỉ mong con có thành tích tốt, chỉ biết nấu cơm thì có ích gì, sau này thi không đậu đại học thì đi làm phụ bếp à?"

Nói rồi, bà đóng cửa đi làm.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, vai Hứa Nguyện đang căng cứng chợt thả lỏng.

Đối với cô, việc Đào Thục Quân đi làm là tốt, như vậy cô khỏi phải nín thở sợ gây tiếng động, sợ làm gì sai khiến bị mắng.

Ăn xong, Hứa Nguyện dọn dẹp bát đũa.

Hứa Kiến Đạt giơ tay ngăn cô lại: "Không dì đã nói hôm nay sẽ cho con sang nhà anh học thêm mà? Để đó đi để cha rửa bát."

Hứa Kiến Đạt thường xuyên đi vắng, gặp Hứa Nguyện ít nên tình cảm cha con không sâu sắc lắm, vẫn còn khoảng cách.

Hứa Nguyện có chút bối rối gật đầu: "Dạ được."

Cô về phòng thu dọn sách vở và bài tập cho vào balô.

Do dự vài giây, cô lại đưa tay lên kệ sách, lấy xuống cái hộp nhựa trắng in chữ thập đỏ nhỏ xíu.

"Đi nhớ mua hộp sữa rồi mới lên nhà nhé." Hứa Kiến Đạt đang rửa bát, bỗng nhớ ra chuyện này, quay lại dặn Hứa Nguyện. Thấy cảnh này, ông cau mày: "Sau này đừng có những thứ linh tinh thế nữa, mẹ con ghét lắm.

Dù Hứa Kiến Đạt chưa từng mắng mỏ Hứa Nguyện nhưng cô vẫn run lên: "Con biết rồi ạ."

Hứa Kiến Đạt ừm một tiếng, không nói gì thêm, quay lại bếp rửa bát.

Hứa Nguyện cầm hộp nhỏ trên tay.

Cô lật qua lật lại, dịu dàng nhìn nó một lúc, cuối cùng vẫn cất vào balô, không nghe theo lời ông.

Nhà Hứa Nguyện cách nhà Trần Nặc hai trạm xe buýt.

Tây Xuyên là thành phố nhỏ ở phía Bắc, khoảng cách hai trạm xe buýt không xa lắm nên Hứa Nguyện quyết định không đi xe mà chọn đi bộ.

Hôm qua mới tuyết rơi, hôm nay trời quang đãng.

Không như tối 30 đi chân trần nữa, hôm nay Hứa Nguyện mặc đôi ủng tuyết ấm áp, đôi ủng nhẹ và giữ nhiệt dẫm lên tuyết phát ra những tiếng lạo xạo.

Sau 7 ngày nghỉ Tết, các cửa hàng ven đường vẫn không mở cửa nhiều, người đi đường cũng thưa thớt.

Ánh nắng phản chiếu trên tuyết, sáng choang một màu trắng.