Chương 4

Tất cả những gì cậu có là một chiếc xe ba bánh và một chiếc xô sắt để nướng khoai lang, sau khi kiểm tra dây xích ba bánh, cậu bé nhảy lên xe ba bánh với một đôi giày cao su nặng cũng không vừa chân, đạp mạnh bánh xe định rời đi.

Nhưng trời lạnh, mặt đường trơn trượt vì băng tuyết, cậu bé đạp loạng choạng. Hứa Nguyện nhìn mà hồi hộp: "Cẩn thận chút! Cảm ơn cậu! Tôi nhất định sẽ trả tiền!"

Cậu bé vẫn im lặng, không nhìn cô, cố sức đạp xe đi xa dần.

Hứa Nguyện lại cô độc một mình.

Đêm càng khuya, gió càng lớn, cô ngồi xuống, ôm chặt lấy thân mình, tận dụng hơi ẩm còn sót lại từ củ khoai vừa ăn.

Hứa Nguyện hiểu rõ tính khí của Đào Thục Quân, bây giờ chắc chắn vẫn chưa nguôi giận, nếu phát hiện cô không đứng chịu phạt mà còn bỏ đi chắc chắn sẽ càng tức giận hơn.

Không biết nên đi đâu, Hứa Nguyện đành ngồi một mình ở đó, cúi đầu thẫn thờ.

Một lúc sau, phía sau vang lên tiếng kẹt kẹt của xích xe quay.

Sau đó, chiếc áo khoác hồng từ trên cao rơi xuống đầu cô.

...

Thích Dã phải mất gần một tiếng đồng hồ mới đạp được chiếc xe ba gác chở chở một thùng kim loại chứa đầy khoai lang nướng về đến nhà.

Nhà cậu thực ra cách ngã tư không xa lắm, đi đường tắt 15 phút là tới rồi.

Tuy nhiên, trong cái tiết trời lạnh giá đến mức nước đóng thành băng như thế này, con hẻm nhỏ phủ đầy tuyết mỏng và băng trơn trượt khiến người đi bộ cũng loạng choạng suýt ngã, chứ đừng nói đến đứa trẻ với chiếc xe ba gác.

Trên đường về, giỏi thổi càng siết, tuyết rơi càng dày hơn.

Thích Dã đạp ngược gió, những hạt băng nhỏ li ti xiết qua mặt đau nhói. Cậu nín thở, vừa đạp xe vừa cố gắng co rút vai lại để giữ ấm.

Sau khi ném chiếc áo khoác bông cho Hứa Nguyện, trên người cậu chỉ còn lại mỗi cái áo phông mỏng manh.

Chịu đựng gió lạnh và tuyết suốt một chặng đường, khi Thích Dã đạp xe vào khu nhà, cửa sổ phòng bảo vệ hé mở một khe nhỏ: "Về rồi à?"

Cậu gật đầu: "Ừ."

Ngã tư chia khu này tông tah 4 pông ta, khu vực này thuộc phía Bắc của thành phố.

Phía Bắc vẫn còn là khu tập thể cũ kỹ chưa được cải tạo hoàn toàn: những dãy nhà thấp lè tè, ngõ hẻm chật hẹp quanh co. Vài sợi dây điện trần trụi lộ ra phần vỏ bị bong tróc treo cao ngang cổng khu, tất cả đều toát lên không khí cũ kỹ, tàn tạ theo năm tháng.

Dù vậy, vào đêm 30 Tết, gần như mọi nhà đều thắp lên ánh đèn ấm cúng.

Cửa sổ mở toang, tiếng thức ăn sôi sùng sục trong nồi cùng tiếng cười nói của khán giả xem chương trình Giao thừa thoát ra: "Sao mặc ít thế? Vào đây ăn chút gì đi? Hôm nay chú nấu lẩu đấy, thịt ngon lắm!"

Thích Dã lắc đầu: "Không cần đâu ạ."

Cậu từ chối lòng tốt của anh bảo vệ, tiếp tục đạp xe loạng choạng, vòng qua vài dãy nhà, đến tòa nhà của mình.

Thích Dã dừng xe ở cổng, do dự vài giây rồi một mình bước vào tòa nhà mà không mang theo chiếc thùng sắt đựng khoai lang nướng.

Nhà Thích Dã ở tầng cao nhất, tầng 6, khi về phải đi ngang qua 10 hộ gia đình.

Căn hộ kiểu cũ không có khả năng cách âm tốt, qua lớp cửa mỏng manh, có thể nghe thấy giọng trẻ con ngây thơ: "Con không muốn ăn thịt! Con muốn ăn kẹo!"

"Con không được ăn nữa, hôm nay con đã ăn 5 cây rồi."

"Thôi được rồi, cho nó ăn đi, dù sao cũng ngày Tết, mai không cho nữa."

Giọng của đôi vợ chồng trẻ tuổi vừa bực bội vừa chiều chuộng, Thích Dã giơ tay lên, cởi chiếc mũ len hồng đã ngấm đẫm tuyết xuống, trong lòng bất giác cũng tràn đầy hy vọng.

Hôm nay dù sao cũng là đêm giao thừa.

Khi về nhà, sẽ có gì đang chờ đợi cậu?

Với chút hy vọng hiếm hoi, Thích Dã từ từ leo lên cầu thang.

Hôm nay đứng ngoài trời cả ngày, khớp xương của cậu đã cứng đờ, leo cầu thang rất chậm.

Từ tầng 1 lên tầng 5, mùi thức ăn năm mới từ 10 hộ gia đình ào ào chui vào bao tử, còn hành hạ cậu hơn cả gió tuyết ngoài đường, khiến thái dương cậu nhức nhối.

Cuối cùng cũng lê đến tầng 6.

Thích Dã đứng trước cửa, nhớ lại mùi thức ăn nồng nàn vừa ngửi thấy dọc đường, run run lấy chìa khóa đóng băng trong túi quần.

"Bịch!!!"

Cửa mở, một chai bia bay thẳng tới, kèm theo mùi rượu nồng nặc khó chịu.

Tất cả khớp xương cứng đờ trên người Thích Dã chợt trở nên vô cùng linh hoạt, cậu không cần suy nghĩ, theo phản xạ né tránh.

Chai bia đập mạnh vào cửa nhà đối diện, những mảnh thủy tinh màu xanh lá cây bay khắp nơi, may mắn là cửa đối diện không có người ở, chứ không lúc này chắc chắn đã lao ra chửi rủa.