Chương 16

Hứa Nguyện càng nói càng nhỏ, câu sau Thích Dã không nghe rõ.

Nhưng theo cử chỉ miệng, có vẻ cô cũng không nói tiếp.

"Cứ cầm lấy đi." Hứa Nguyện lắc đầu: "Tôi chỉ muốn vết thương của cậu mau lành thôi, không có ý định gì khác."

Đôi mắt cô lảng tránh, mặt vẫn còn hơi đỏ, nhưng cô nói những câu này cực kỳ trôi chảy mà không hề bị vấp tý nào.

Giống như đã luyện tập nói vô số lần vậy.

Thích Dã im lặng một lúc, cuối cùng vươn tay nhận lấy túi nhỏ đựng băng và thuốc.

Thấy cậu cầm lấy, Hứa Nguyện yên tâm: "Bây giờ chúng ta đi trình báo cảnh sát nhé?" Cô vẫn còn nhớ chuyện báo cảnh sát.

Nghe vậy, Thích Dã không nói gì.

Chỉ cúi xuống nhìn đất, im lặng nhưng thái độ rất rõ ràng.

Cậu cứng đầu quá, Hứa Nguyện bất lực.

Hai người chỉ gặp vài lần, hoàn toàn xa lạ, giờ ngồi cạnh nhau trên ghế, không tìm được chủ đề nào để nói.

Họ ngồi vô cùng yên lạng, im ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió rít, bầu không khí như đông cứng lại.

Một lúc sau, Hứa Nguyện không chịu nổi: "Vậy... tôi đi trước nhé?"

Cô đứng dậy, nói nhỏ lời tạm biệt rồi toan quay lưng bước đi.

“Tạm biệt”

Mới đi vài bước, phía sau cậu đột nhiên gọi giữ cô lại: "Khoan đã."

*

Sau khi đưa băng vải và thuốc cho Thích Dã, hai người tách ra, Hứa Nguyện đến hiệu thuốc ở tầng dưới khu dân cư để mua thêm đồ thiếu trong hộp thuốc nhỏ của mình.

Dì chủ hiệu thuốc quen biết cô, lúc thu tiền còn nói đùa: "Lại mua thuốc à, xem ra sau này chắc chắn sẽ trở thành một bác sĩ nhỏ đây mà."

Hứa Nguyện mỉm cười với dì, trả tiền xong rồi cầm đồ ra về.

Cô nhẩm tính thời gian, đi lang thang ở khuôn viên khu dân cư gần giờ tan làm của Đào Thục Quân mới lên nhà.

Ngoài dự đoán, khi cô về tới nhà thì Đào Thục Quân đã có mặt.

Hứa Nguyện rất nhạy cảm với tâm trạng của người lớn.

Mặc dù phần lớn thời gian cô đều không biết mình làm sai điều gì khiến Đào Thục Quân giận dữ. Nhưng chỉ cần bà liếc mắt, mím môi, cô lập tức có thể cảm nhận được đối phương đang không vui.

Giống như bây giờ, vừa bước vào, ánh mắt Đào Thục Quân đã dõi theo cô: "Rửa tay rồi ăn cơm."

Năm chữ bình thường, nhưng khiến lòng cô chùng xuống.

Hứa Nguyện vâng dạ, nhanh chóng thay dép, đặt cặp sách xuống rồi đi rửa tay, sau đó ra giúp bà bày bát đũa.

Khi ông Hứa Kiến Đạt không có nhà, Hứa Nguyện và Đào Thục Quân ngồi đối diện nhau, giờ ông về rồi, ghế của ông đặt về phía bà.

Hai người lớn - một đứa trẻ.

Áp lực nặng nề, Hứa Nguyện không dám phát ra tiếng động, lặng lẽ gắp món gần nhất với mình.

"Bốp!"

Vừa mới nhấc đôi đũa lên gắp đĩa nấm xào, cô liền cảm thấy tay mình bị đè xuống.

"Con học cách cầm đũa từ ai vậy?" Đào Thục Quân ngồi đối diện nhíu mày: "Có ai cầm đũa kiểu đó đâu? Ra ngoài ăn mà bị thấy sẽ xấu hổ lắm!"

Lòng bàn tay Hứa Nguyện bất ngờ bị đũa đánh một cái, đau đớn và hoảng hốt, cô không hiểu sao mình đột nhiên lại bị Đào Thục Quânmắng.

Từ khi biết cầm đũa, cô vẫn cầm như thế mà?

Nhưng Hứa Nguyện biết đây không phải lúc tranh luận cho bản thân.

Cô không nói gì, cũng không tiếp tục gắp món nấm xào nữa, chỉ dám dùng thìa húp cháo trước mặt.

Ông Hứa Kiến Đạt vẫn thờ ơ như chiều 30 Tết, tự gắp thức ăn cho mình.

Sau một hồi, thấy Đào Thục Quân có vẻ bớt giận, Hứa Nguyện thận trọng cầm đũa lên, thì ông lên tiếng: "Công ty báo, ngày mai tôi phải trở lại rồi." Sớm hơn dự định nửa tháng nghỉ phép.

"Bốp!" Lời vừa dứt, tay Hứa Nguyện lại bị đánh.

Lần này so với lần trước càng mạnh hơn, Đào Thục Quân gần như nghiến răng: "Hứa Nguyện! Mẹ vừa nói cách con cầm đũa sai cách rồi mà?"

Đũa gỗ vừa cứng vừa nặng, khi đánh vào tay rất đau.

Hứa Nguyện nhẫn nhịn, mắt đỏ hoe nhưng không dám khóc trước mặt Đào Thục Quân.

"Thái độ gì thế? Học kém, thi điểm thấp thế còn dám cãi à?" Đào Thục Quân thấy cô không khóc càng tức giận hơn: "Tưởng bây giờ còn là trẻ con, ba mẹ phải chiều hư à? Đâu, đũa đưa tao xem nào?"

Hứa Nguyện không tranh luận.

Sự im lặng của cô không khiến Đào Thục Quân dừng lại, trái lại còn châm chọc thêm: "Không bảo nấu cơm nữa, chỉ biết há miệng chờ được đút ăn là đủ rồi. Ăn còn không biết, vô dụng!"

Ông Hứa Kiến Đạt vẫn làm như không thấy không nghe: "Tình hình gấp quá, không thể thay đổi, tôi buộc phải đi."

Đào Thục Quân càng tức: "Mày câm à? Ba mày nói chuyện mày không biết à? Giả câm à?"

Nếu lúc vào cửa Hứa Nguyện không hiểu tại sao Đào Thục Quân tức giận, thì bây giờ cũng đoán ra rồi.

Nhưng cô không thể hiểu nổi.

Vì ông Hứa Kiến Đạt ngồi ngay đó, tại sao Đào Thục Quân không nói thẳng với ông, mà lại mắng cô?