- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Chim Hoang
- Chương 15
Chim Hoang
Chương 15
Hứa Nguyện đang lo lắng cho Thích Dã, má cậu còn chảy máu, nhưng cậu không hề cảm kích: "Không cần."
Chỉ một tiếng cực kỳ ngắn gọn.
"Đi trình báo cảnh sát trước cũng được, đồn cảnh sát ở ngay phía trước." Hứa Nguyện không dám nhìn kỹ các vết thương trên mặt Thích Dã, "Sau khi trình báo xong, chúng ta..."
"Tôi đã bảo không cần mà."
Hứa Nguyện chưa dứt câu đã bị cậu cắt ngang một cách thô lỗ.
Dường như cậu đang cố gắng hết sức để kiềm chế điều gì đó, dù cau mày khi nói nhưng lông mày vẫn không ngừng giật lên mất kiểm soát: "Không cần báo cảnh sát, cũng không đi bệnh viện."
Nói xong hai câu gần như lạnh lùng, cậu dùng sức giật tay ra khỏi tay cô.
Tay Thích Dã cũng bị thương, Hứa Nguyện không dám dùng sức, sợ chạm vào vết thương, đành buông tay.
Trong lúc cả hai đang bế tắc thì đèn giao thông chuyển từ xanh sang đỏ.
Không thể qua đường, Thích Dã chỉ biết tiếp tục đứng ở ngã tư, không nhìn Hứa Nguyện, mắt nhìn thẳng phía trước.
Bầu trời u ám, gió bắc thổi ào ào, không ngừng tung bay mái tóc rối bù của cậu.
Nhưng đôi mắt đen kịt vẫn lạnh băng như hồ nước đóng băng, dù cho gió có gào thét tàn khốc đến đâu cũng không gợn sóng.
"Cậu..."
Hứa Nguyện định khuyên thêm vài câu, nhưng nhớ đến cái điện thoại vỡ nát mà cô nhìn thấy buổi sáng, lại nuốt lời định nói vào trong.
Chỉ lo lắng nhìn cậu.
Cô im lặng, Thích Dã càng không thèm lên tiếng.
Gió càng lúc càng lạnh buốt, vết thương trên mặt càng đau hơn từng chút một, cậu cắn răng chịu đựng, tiếp tục đợi đèn đổi màu.
Bỗng tay áo bị kéo nhẹ.
"Cậu không muốn đi bệnh viện cũng được…”. Hứa Nguyện mím môi, ngẩng đầu lên, cẩn thận thương lượng: “Nhưng nếu cậu không định đi bệnh viện, có thể để tôi luyện tay không?"
*
Thích Dã ngồi trên ghế gỗ ven hành lang cây xanh.
Không nói một lời, cậu nhìn Hứa Nguyện đặt balo xuống, lấy ra hộp nhựa trắng in chữ thập đỏ nhỏ xíu. Sau đó mở nó ra, bên trong đầy đủ các dụng cụ sơ cứu và thuốc thông dụng, cậu mới hiểu "luyện tay" cô nói là gì.
"Trước đây tôi từng băng bó cho mèo hoang chó hoang.” Cô bé vừa cẩn thận lấy thuốc ra vừa giải thích: “Nhưng chỉ là gặp phải tình cờ thôi, cũng không biết sau này chúng có hồi phục tốt không.”
Nói đến đây, Hứa Nguyện ngập ngừng, hơi ngượng giơ tay phân trần: "Tôi không có ý so sánh cậu với chúng..."
Thực ra quanh cô không có ai cần giúp đỡ.
Người duy nhất yếu ớt là Trần Nặc, nhưng tình trạng của anh ấy quá phức tạp, Hứa Nguyện có muốn giúp cũng chỉ gây thêm rắc rối.
Thích Dã hạ mi mắt xuống: "Ừm."
Vốn dĩ cậu không muốn đi theo cô gái kỳ quái này làm chuyện liều lĩnh, nhưng vết thương trên mặt quá đau.
Có lẽ vì tức mình mất mặt trước chủ nợ, hôm nay Thích Tòng Phong đánh mạnh hơn bình thường.
Nhắc mới nhớ, những chiếc móc treo quần áo bằng sắt đó quả thực rất chắc chắn, cậu cảm giác như có thể bị đánh chết bất cứ lúc nào, vậy mà, sau khi đánh xong, những chiếc móc treo ấy vẫn còn nguyên vẹn.
Giống như dù Thích Tòng Phong có đánh đập cậu thế nào, ông ta vẫn là người giám hộ hợp pháp duy nhất của cậu.
Hứa Nguyện đeo găng tay y tế dùng một lần, lấy cồn và bông gòn ra: "Cồn tiếp xúc vết thương có thể đau, nếu đau quá thì nói cho tôi biết nhé."
Lần này Thích Dã không trả lời.
Đau, chắc chắn là rất đau. Miếng bông gòn thấm cồn ấn lên vết thương, khiến cả nửa khuôn mặt co rúm vì đau đớn.
Nhưng cơn đau này vẫn nhẹ hơn nhiều so với cú móc sắt đánh trúng mặt. Vốn đã chai sạn với đau đớn, Thích Dã chỉ nghiến răng, cúi xuống nhìn chằm chằm những bông tuyết trên mặt đất.
Vết thương trên mặt cậu không quá nông nhưng máu đã khô cứng thành vỏ băng, khiến Hứa Nguyện có chút run rẩy khi xử lý.
Nhưng cô vẫn cố thở đều, không run tay.
Lau sạch vết thương cẩn thận, bôi thuốc rồi dán băng cố định.
Xong xuôi chỉ hết chưa đầy 10 phút.
Bây giờ là mùa đông, trời đang rét đậm, thế mà Hứa Nguyện vẫn lo lắng đến mức mồ hôi đầm đìa trán: "Được rồi, bây giờ ổn rồi."
Cô cởi găng tay, lục lọi trong cặp sách rút ra một túi nhỏ đựng băng vải và thuốc còn lại, đưa cho Thích Dã: "Về nhà cậu tự thay băng, bôi thuốc, dán kín lại, một ngày thoa thuốc một lần."
Thích Dã kđưa với tay lấy.
Cậu ngẩng lên nhìn cô: "Tôi không có tiền trả cô."
Khi nói câu đó, Thích Dã rất thẳng thắn, không che giấu gì cả, thành thật.
Không có tiền chính là không có, nên cậu cũng chẳng định đi bệnh viện. Hơn nữa cậu cũng không ngốc, dù cô gọi đó là "luyện tay", thì sự thật vẫn là cô muốn giúp đỡ cậu.
Cậu chấp nhận lòng tốt này, nhưng không cần thêm gì nữa.
Lời nói của chàng trai thẳng thắn đến mức khiến Hứa Nguyện bối rối, liên tục xua tay: "Không, không phải, tôi không cần tiền cậu đâu."
Thích Dã ngồi trên ghế, thấy mặt cô gái đột nhiên đỏ bừng, tay cô vô thức siết chặt quai xách nhỏ của hộp thuốc, còn lúng túng hơn cả lúc nhìn thấy chiếc điện thoại hỏng của cậu buổi sáng.
"Tôi luôn muốn trở thành bác sĩ..." Cô cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ đến mức tựa như tự nói với mình: "Muốn giúp đỡ những người bệnh tật và bị thương, khiến họ nhanh chóng khỏe lại, nhưng..."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Chim Hoang
- Chương 15