Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chim Hoang

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giọng anh rất nhẹ nhàng, mặt còn trắng hơn cả tuyết bên ngoài cửa sổ, thanh tú mà mong manh.

Từ khi Hứa Nguyện có trí nhớ, Trần Nặc vẫn luôn như thế này.

Sức khỏe không tốt, thường xuyên ốm đau, mỗi lần nhiệt độ giảm hoặc vào mùa đông, anh phải đến bệnh viện ba bốn lần, có lúc thậm chí còn suýt nguy hiểm đến tính mạng.

Đó cũng là lý do dì Hứa Kiến Lệ quyết định ở nhà làm nội trợ toàn thời gian.

May mắn là Trần Nặc tính cách trầm ổn, điềm đạm, thông minh, từ nhỏ đến lớn ngoài việc hay ốm đau, chưa từng gây phiền phức gì cho gia đình.

Luôn được hàng xóm đồng nghiệp khen ngợi, đúng chuẩn con nhà người ta.

Hứa Nguyện từng chứng kiến vài lần Trần Nặc nhập viện, đến giờ vẫn còn ám ảnh: "Miễn anh không sao là được."

"Đừng lo lắng cho anh hoài." Trần Nặc không vội dạy thêm cho Hứa Nguyện, liếc nhìn cửa, hạ giọng: "Đêm 30, em chạy đi đâu vậy?"

Do sức khỏe yếu, đêm Giao thừa Trần Hàm và Hứa Kiến Lệ sợ Trần Nặc nhất quyết muốn đi tìm Hứa Nguyện nên không dám cho anh biết chuyện này.

Cho nên hôm đó anh không xuất hiện ở nhà Hứa Nguyện.

Nhưng Trần Nặc là đứa trẻ thông minh, mặc dù bố mẹ không nói, sau này anh vẫn đoán ra được phần nào sự tình từ những câu chuyện cố ý nói khẽ của hai người.

"Không chạy đi đâu cả." Hứa Nguyện hạ mắt, lẩm bẩm: "Anh đừng hỏi nữa."

Ngày sinh chỉ cách nhau vài tháng, hai nhà thân thiết, từ nhỏ lớn lên bên nhau khiến Hứa Nguyện luôn coi Trần Nặc như anh ruột.

Dù vậy, cô vẫn không muốn Trần Nặc biết chuyện hôm đó.

Những cảm xúc hỗn độn khϊếp sợ, xấu hổ, bất lực ấy, Hứa Nguyện chỉ muốn chôn sâu trong lòng.

Không muốn ai phát hiện.

Nghe thế, Trần Nặc nhíu mày nhẹ.

Anh còn chưa kịp nói gì, dì Hứa Kiến Lệ đã bưng khay trái cây vào: "Hai đứa đừng chỉ học thôi, mệt thì ăn chút gì đó. Hứa Nguyện, nhớ giúp dì canh chừng anh hai, không cho đọc những quyển sách chữ nhỏ xíu ấy nữa!"

Hứa Nguyện gật đầu: "Vâng ạ."

Trần Nặc chỉ biết cười khổ.

Dì Hứa Kiến Lệ đặt khay xuống, đóng cửa ra ngoài.

Hứa Nguyện nhìn khay táo tươi rửa sạch đặt trong khay, không nhịn được khen: "Dì ấy thương anh ghê."

Đào Thục Quân chưa bao giờ làm điều tương tự.

Việc bà thường làm chỉ là lao vào phòng Hứa Nguyện và gào thét khi cô đang làm bài tập. Lý do thay đổi lúc này lúc khác, có khi vì Hứa Nguyện không nghe thấy tiếng gọi ăn cơm của bà nên ra muộn. Có lúc vì Hứa Nguyện đã học bài xong từ sớm nên ra sớm.

Đào Thục Quân cho rằng cô không chăm chỉ học hành, chỉ biết ăn uống, lại mắng nhiếc cô một trận.

Tóm lại, Đào Thục Quân luôn tìm được lý do để mắng Hứa Nguyện.

Cô không giấu nổi sự ganh tị của mình, Trần Nặc mỉm cười với cô, không nói thêm về chủ đề này nữa. Anh vỗ vai cô an ủi.

"Sau này đừng tự chạy ra ngoài nữa."

Trần Nặc nhìn thẳng vào mắt Hứa Nguyện: "Em là con gái, bên ngoài tối tăm lạnh lẽo, dù may mắn không gặp phải kẻ xấu, nhưng chạy ra ngoài cả đêm không sợ bị chết cóng sao."

Trần Nặc hiếm khi xưng hô anh em với cô như thế.

Có lẽ do sức khỏe kém, từ nhỏ Trần Nặc nói chuyện rất nhẹ nhàng, chậm rãi, hoàn toàn không có vẻ ồn ào như các bạn trai cùng lứa.

Ánh mắt anh trong veo, dịu dàng và luôn toát lên sự bình yên.

Nghe anh nói vậy, Hứa Nguyện mím môi, gọi khẽ: "Anh..."

Ngày hôm đó sau khi trở về nhà, cô vẫn đứng giữa vòng khách giống hết như lần bị mắng trước đó. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là vợ chồng Hứa Kiến Đạt và Đào Thục Quân, họ vây quanh Hứa Nguyện và chỉ trích những sai lầm của cô bằng giọng điệu bớt gay gắt hơn.

Không ai quan tâm đến việc cô phải đi chân trần cả đêm.

Không ai quan tâm rằng cô đã lang thang một mình bên ngoài hàng giờ đồng hồ.

Đã lâu như vậy, chỉ có Trần Nặc là quan tâm đến cô.

“Lần sau nếu có chuyện gì phải gọi cho anh trước.” Nhìn thấy mắt Hứa Nguyện đỏ lên, Trần Nặc đưa khăn giấy cho cô, trịnh trọng nói: “Anh trai luôn ở đây vì em.”

Hứa Nguyện nhận lấy tờ khăn, hít hít mũi, gật đầu: "Em biết mà."

Trong nhà này, chỉ có Trần Nặc không bao giờ đánh giá cô bằng điểm số.

*

Thích Dã dùng 10 tệ Hứa Nguyện đưa cho để thanh toán hóa đơn và mang theo bịch móc treo quần áo bằng nhựa về nhà.

Mở cửa, Thích Tòng Phong vẫn nằm dài trên ghế salon như mọi khi, xung quanh là đống chai bia rỗng. Ông ta cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm vào người dẫn chương trình xinh đẹp trong phòng phát sóng trực tiếp, hoàn toàn không chú ý đến Thích Dã.

Giống như cậu chỉ là không khí vô hình.

Điều này khiến trong lòng Thích Dã bỗng dưng tràn ngập niềm vui hiếm có.

Cậu không ghét bị lờ đi, trái lại, với một người cha như Thích Tòng Phong, được bỏ mặc đã là một phúc lành.

Không cần phải sống trong nỗi sợ những cú đấm và đá mà đàn ông đó có thể giáng vào mình bất cứ lúc nào, và hậu quả là cậu sẽ phải bỏ thêm tiền để đi bệnh viện.

Không có gì tốt hơn việc bị lãng quên.
« Chương TrướcChương Tiếp »