Chương 17: Ghi âm

Buổi tối về nhà, sau khi ăn cơm xong, Bùi Hướng Tước mới nói chuyện này cho Lục Úc biết.

Lục Úc đang thu dọn chén đĩa trên bàn ăn, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn cậu, nhưng không hỏi gì, chỉ nhẹ giọng trả lời.

Bùi Hướng Tước đứng trước mặt Lục Úc, ngượng ngùng đưa cho anh di động của mình, cẩn thận nói: "Hôm nay có một bạn cùng lớp nói chuyện với tôi. Hình như là chuyện rất nghiêm trọng. Nhưng tôi không nghe được nên đã ghi âm lại."

Lục Úc cười, nửa đùa nửa thật: "Nếu như cô bé kia thổ lộ với em, thì đừng trách tôi không nói cho em biết. Dù sao em cũng chỉ có thể là của tôi."

Lời Lục Úc nói giống như câu bông đùa bình thường, như trong mắt anh lại có vài phần nghiêm túc. Ạnh đưa Lục Úc đến trường, cũng hy vọng cậu có thể kết bạn, có thể giống như những thiếu niên 16 tuổi khác có được một quãng đời học sinh tươi đẹp. Nhưng tính tình của anh không tốt, không hào phóng đến mức dễ dàng tha thứ khoan dung cho Bùi Hướng Tước cùng một cô bé khác trải qua một đoạn cảm nắng tuổi học trò.

Sẽ không bao giờ có chuyện đó. Bùi Hướng Tước chỉ có thể là của anh.

Tốc độ nói của anh quá nhanh, Bùi Hướng Tước nghe không rõ, tay khoác lên đầu gối, nghiêng đầu sát lại gần, chờ Lục Úc nhắc lại. Nhưng anh không nói thêm câu nào nữa, chỉ thẳng người dậy, mở khóa, bật đoạn ghi âm kia lên.

Cho dù trên loa chỉ vang lên những âm thanh rè rè mơ hồ, cũng có thể nghe thấy giọng nói vui tươi hoạt bát của một nữ sinh.

Khóe mắt hẹp dài của Lục Úc nheo lại, đôi mắt đen sâu thẳm hiện ra phiền muộn chưa từng có.

Trước mặt anh có để giấy bút, sau khi nghe hết một nửa, Lục Úc mới bắt đầu viết lại nội dung đoạn ghi âm.

Lục Úc viết rất nhanh, đẹp đẽ lại sắc bén, đầu bút vạch lên trang giấy, ghi lại nội dung đoạn ghi âm.

Bùi Hướng Tước thấy anh viết liền thò đầu qua. Thực ra cậu vốn không muốn để Lục Úc nghe đoạn ghi âm này. Nhưng bản ghi âm này có quá nhiều tạp âm. Đối với người bình thường cõ lẽ không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng đối với Bùi Hướng Tước đây quả thực là khó khăn không nhỏ. Cho nên chỉ có thể nhờ Lục Úc giúp đỡ.

Dù sao Lục thúc thúc sẽ không lừa cậu.

Ghi âm kết thúc, Bùi Hướng Tước cũng đọc hết, chau mày.

Câu chuyện vô cùng đơn giản, đọc xong là hiểu ngay.

Lục Úc tựa lưng lên ghế, thong thả hỏi: "A Bùi, em cảm thấy An Tri Châu có làm như thế không?"

Bùi Hướng Tước nghe hai lần mới bắt đầu suy nghĩ, kiên định nói: "Cậu ấy không làm như vậy."

Lục Úc hỏi: "Vì sao?"

Bùi Hướng Tước có chút kinh ngạc, cẩn thẩn chọn cách diễn đạt: "Bởi vì An Tri Châu không ngốc.... Cậu ấy báo cho giáo viên biết chuyện này, về sau sẽ không thể kiếm tiền được nữa. Anh nói có đúng không?"

Hóa ra đạo lý này không chỉ các bạn cùng lớp mà đến Lục thúc thúc cũng không hiểu.

Nhất thời Bùi Hướng Tước trầm tư suy nghĩ.

Lục Úc giật mình.

Bởi vì Bùi Hướng Tước còn nhỏ, tính cách lại dễ mềm lòng, Lục Úc tưởng cậu sẽ trả lời mấy câu trẻ con như "Vì An Tri Châu là người tốt."

Thực tế lại không phải. Bùi Hướng Tước rất lý trí, có thể thấy ở phương diện tình cảm không mãnh liệt của cậu.

Cậu chỉ thể hiện ra ngoài những nhận thức về tình cảm của chính mình mà thôi. Vì Bùi Hướng Tước là một đứa trẻ tốt, lương thiện lại biết báo đáp những người tốt với mình, đối với người khác luôn thân thiết. Cho nên những người không quá thân cận với cậu đều sẽ tưởng rằng cậu cũng giống như những người khác.

Cho dù là kiếp trước, do Bùi Hướng Tước chống cự, bác sĩ cũng không thể phán đoán chính xác, chướng ngại tình cảm của cậu nằm ở phương diện nào.

Bùi Hướng Tước không che dấu suy nghĩ của bản thân, tưởng Lục Úc giận mình, cho nên càng cẩn thận, mũi nhăn lại, nhìn rất đáng thương.

Bùi Hướng nhéo chóp mũi cậu, như đang suy xét hỏi: "Em tin cậu ta, nhưng cả lớp đều ghét cậu ta, vậy sau này định làm thế nào?"

Bùi Hướng Tước nghe xong, lập tức trả lời, tiếc là những con chữ cứ nhảy múa trong cổ họng, mãi mới chịu thoát ra, còn không bằng sau khi nghĩ kĩ càng rồi mới trả lời.

"Tất nhiên, tất nhiên là...." Mặt cậu vì nghẹn mà đỏ bừng: "Hỏi cậu ấy mọi chuyện là thế nào, rồi, rồi cố gắng để các bạn...không có thành kiến với cậu ấy nữa..."

Lục Úc dịu dàng cười, lại hỏi: "Vậy nếu em và An Tri Châu không quen biết nhau, em có làm như vậy không?"

Sau khi suy nghĩ một hồi, Bùi Hướng Tước thành thật lắc đầu.

Nếu như cậu chưa từng tiếp xúc với An Tri Châu cho dù biết chuyện này cũng sẽ không làm gì hết. Bởi vì không cần thiết....

Lục Úc nhẹ nhàng hỏi: "A Bùi, em có biết em làm vậy là vì lý do gì không?"

Anh không đợi Bùi Hướng Tước trả lời, đã cho cậu một đáp án: "Vì em quý cậu ta. Đây là tình bạn."

Bùi Hướng Tước lập tức mơ màng, lúc cậu còn rất nhỏ có lẽ cũng từng có bạn bè. Nhưng lớn lên một chút, không biết cách giao tiếp, cho nên không có ai muốn làm bạn với cậu. Cậu nghe người khác nói, đọc trên sách báo, nhưng vẫn không hiểu cảm giác có một người bạn là như thế nào.

Bùi Hướng Tước lắp bắp: "An Tri Châu là bạn của tôi sao?"

Lục Úc vỗ nhẹ đầu cậu khích lệ: "Đúng thế. Cảm giác có được một người bạn có tốt không?"

"Rất tốt." Bùi Hướng Tước giống như được đánh thức, vô cùng vui vẻ, nhưng vẫn có chút sầu não: "Nhưng những bạn khác sao lại không hiểu?"

Lục Úc nhẹ nhàng giải thích: "Không phải họ không hiểu mà là không muốn hiểu. Những học sinh bị phê bình bị cảnh cáo muốn tìm nơi để phát tiết. Đúng lúc đó lại có tin đồn như vậy, bạn cùng bàn của em lại không chịu giải thích rõ ràng, một lời nói dối truyền qua miệng nhiều người, sẽ khiến người khác tin đó là thật."

Lục Úc không muốn nói những chuyện như vậy cho Bùi Hướng Tước nghe. Bởi vì anh có thể bảo vệ chú chim sẻ nhỏ này, để bất cứ sự dơ bẩn nào làm hại đến cậu,

Nhưng anh không làm như vậy, sẽ không làm như thế.

Anh nói rất dài, lại phức tạp, phải lặp lại nhiều lần Bùi Hướng Tước mới hiểu được. Cậu mấp máy miệng, tựa hồ như không thể tin nổi. Bởi vì cho dù bạn học không để ý tới cậu, nhưng trong thời gian ở bên cạnh vẫn có thể cảm giác được, họ là những người bạn đồng trang lứa đáng yêu lại lương thiện.

"Bọn họ ai cũng xấu tính như thế sao?"

Lục Úc cúi đầu: "Không phải. Con người luôn ở trong cái vòng luẩn quẩn giữa thanh cao và đê tiện. Có lúc là người tốt lúc khác lại trở nên xấu xa. Không thể nói chính xác được."

Bùi Hướng Tước sửng sốt hồi lâu, nét mặt biến đổi mấy lần, đột nhiên nghiêm túc, ngay cả đôi mắt to tròn cũng thoáng lên tia nghiêm chỉnh nói: "Tôi cho dù không thể trở thành người cao thượng, cũng tuyệt đối không biến mình thành kẻ đê hèn."

Lục Úc ngẩn người, rất muốn hôn lên khóe mắt lấp lánh ánh sáng kia.

Cậu sao có thể đáng yêu như vậy, khiến anh càng ngày càng yêu cậu hơn.

Nghe xong đoạn ghi âm, Bùi Hướng Tước bắt đầu lóng nga lóng ngóng làm bài tập.

Một lúc sau, bên ngoài vang lên một thanh âm mơ hồ không rõ.

Bùi Hướng Tước ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ. Trời mưa tí tách gõ lên cửa kính thủy tinh ngoài ban công, lưu lại những vệt nước.

"Trời, trời mưa rồi."

Bùi Hướng Tước vô cùng vui vẻ, vứt sách vở qua một bên. Cậu nằm nhoài lên khung cửa sổ, nhìn mưa rơi.

Lục Úc cũng dừng công việc đang dang dở lại, nhìn cậu cười. Anh luôn vô cùng kiên nhẫn với Bùi Hướng Tước, cùng cậu làm gì cũng không thấy mệt mỏi.

Trời về đêm, mưa đã ngừng hẳn. Bầu trời như được gột rửa, hiện ra vài ánh sao lấp ló sau những tầng mây đen.

Hôm nay, Bùi Hướng Tước đổi sang một bài hát khác. Bài hát hoạt bát đáng yêu hơn, giống như bị cơn mưa vừa rồi tác động vào.

Câu từ cuối cùng được hát hết.

Lục Úc dường như cũng đã mệt, khuôn mặt thả lỏng, ngữ điệu cũng rất nhẹ: "Ngày mai tôi có việc không về nhà, không thể ăn cơm chiều với em được."

Bùi Hướng Tước sửng sốt, cậu cảm thấy mình vừa nghe nhầm thì phải, mới ngẩng đầu lên hỏi: "Gì cơ?"

Lục Úc lặp lại lần nữa.

"......Ừm."

Lục Úc tiếp tục dặn dò: "Đồ ăn tôi sẽ làm trước rồi cất vào trong hộp, khi nào về em tự mình lấy ra ăn, nhớ chưa."

Bùi Hướng Tước cúi đầu ảo não đáp ứng.

Vừa mới rồi, trái tim cậu giống như bị cái gì đó đâm vào, có chút mất hứng.

Về đến nhà, Bùi Hướng Tước sắp xếp sách vở, tắm giặt xong, nằm lên giường viết nhật kí.

Viết một lúc, Bùi Hướng Tước thở dài.

Ngày mai, ngay mai không thể cùng Lục thúc thúc ăn cơm, cũng không thể cùng Lục thúc thúc làm bài tập, thậm chí thứ sáu mỗi tuần bọn họ sẽ cùng nhau chơi trò chơi, Lục thúc thúc sẽ kể cho cậu nghe vài câu chuyện. Nhưng ngày mai không thể làm những việc đó.

Cậu đột nhiên cảm thấy, chẳng có chút chờ mong gì vào ngày mai nữa.

Lời của edit: Người ta thường nói, khi bạn ỷ lại vào ai đó, cũng là lúc bạn bắt đầu yêu.

P/s: Lap-chan đã về với mị, mị đã về với các mẹ rồi đây TvT