Dư Thanh đã bị chặn trước cửa công ty sau khi tan sở hôm nay. Người đó là Giang Duyên.
Cậu đã không gặp hắn hơn hai năm rồi, Giang Duyên thậm chí trông còn đẹp trai hơn. Những bộ tây trang len
cổ hẹp và áo khoác mỏng vừa vặn làm nổi bật dáng người thẳng tắp đĩnh đạc của hắn.
Ánh mắt cuối cùng của Dư Thanh rơi vào chiếc cà vạt màu hồng cánh sen.
Nó được làm bằng tơ tằm, khi chạm vào có cảm giác mịn màng. Nó được Dư Thanh mua khi họ mới yêu nhau.
Nhưng Giang Duyên luôn cho rằng màu sắc quá lòe loẹt nên không bao giờ sử dụng và luôn cất trong tủ.
Dư Thanh cười khúc khích, bây giờ đeo nó có ý nghĩa gì? Ôn chuyện cũ?
Ai mẹ nó muốn cùng hắn ôn lại?
Ánh mắt cậu nhìn vào mặt Giang Duyên một hồi rồi cậu quay người bỏ đi.
Hành động này giống như một cây kim đâm mạnh vào trái tim Giang Duyên, khiến hắn đau đớn.
Hắn dường như đã quên cách viết chữ kiêu ngạo, nên liền chạy nhanh lên và bắt kịp hình bóng luôn khao khát ngày đêm trước mặt.
“Thanh Thanh!" Giang Duyên kêu cậu mang theo lưu luyến không muốn xa rời.
Bước chân Dư Thanh nhanh hơn, giống hệt như đang chạy trốn.
Giang Duyên cũng liền đuổi theo và tóm lấy cậu, "Dừng lại.”
Dư Thanh sửng sốt, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ tức giận, "Anh đang làm gì vậy!"
Giang Duyên cau mày, mím chặt miệng và không nói gì, nhưng hắn cũng không buông tay.
Cậu bật cười và từ túi áo khoác ngoài, cậu lấy điếu thuốc và bật lửa ra, cúi đầu cắn một miếng rồi châm lửa.
Một làn khói bay vào mặt Giang Duyên, nụ cười của cậu còn sáng hơn ánh sáng đỏ.
Hoắc Lan Xuyên chưa bao giờ nhìn thấy Dư Thanh như vậy, giống như một bông hoa nở rộ, khiến anh không nỡ rời mắt.
Vật nhỏ này luôn cau mày, phục tùng trước mặt anh, làm bất cứ điều gì được sai bảo, cho dù bị bắt nạt nặng nề, cậu cũng sẽ đỏ mắt nhìn anh với ánh mắt tức giận và ai oán, không bao giờ trái lời anh.
Tại sao cậu lại trở nên sống động hơn khi ở trước mặt những người đàn ông khác?
Anh thậm chí còn không biết rằng Dư Thanh có thể hút thuốc. Cách cậu nhả khói giống như một người hút thuốc dày dặn. Nhưng cậu lại có bộ mặt vô hại, không những thế còn khiến cho người ta có khát vọng chinh phục và tàn phá. Hoắc Lan Xuyên chống khuỷu tay lên cửa kính ô tô, châm một điếu thuốc, chậm rãi rít ra, đè nén bản năng bốc đồng.
Vài phút sau Dư Thanh cùng người đàn ông kia rời đi.
Gần chín giờ, Dư Thanh nhận được điện thoại của Hoắc Lan Xuyên.
“Nửa tiếng nữa tôi sẽ đến chỗ em.”
Dư Thanh có chút khó xử mà đáp lại: "Để hôm khác được không?"
Hoắc Lan Xuyên bên kia mỉm cười: “Không thể, chỉ là hôm nay.”
Dư Thanh liền mặc cả: "Để đến đêm có được hay không?"
“Được rồi,” giọng Hoắc Lan Xuyên nghe như một ác ma “Nếu em trễ một phút, hãy để tôi làm thêm một hiệp nữa.”