Giang Duyên và Dư Thanh là hàng xóm, hắn lớn hơn Dư Thanh năm tuổi.
Khi Dư Thanh còn là một đứa trẻ, cậu trắng trắng mềm mềm trông giống như một chiếc bánh bao hấp phồng lên, cậu thích nhất là việc đi theo hắn bất cứ khi nào cậu không có việc gì để làm, thường hay gọi hắn là "Anh Duyên" bằng một giọng âu yếm, điều này khiến hắn không thể kìm lòng được, cả người như tan chảy.
Sau đó, cả hai người đều không phải thẳng, cũng vì thế lại đến với nhau.
Vào ngày Dư Thanh tròn mười tám tuổi, mang một tâm thế sẵn sàng dâng hiến, cậu đã gói ghém mình đem đến bên người con trai yêu mình yêu thương và sự việc phát sinh sau đó khiến cậu đau đớn tột cùng giống như chết đi sống lại, nằm trên giường, cậu rêи ɾỉ liên tục như một chú mèo con.
Mối quan hệ của họ bị lão Dư phát hiện trước và Dư Thanh bị đánh đến nỗi mông như nở hoa. Giang Duyên ở bên này cũng không nhận được sự đồng ý nào từ cha mẹ, nhưng hắn đã bước vào xã hội, có thể kiếm tiền và lo liệu mọi việc, đồng thời hắn cũng dũng cảm hơn Dư Thanh khi bước ra ngoài.
Không lâu sau, có chuyện xảy ra với lão Dư.
Lão Dư bị người đánh rồi đem ném trước cửa nhà, bố mẹ Giang Duyên ở bên cạnh sợ bị ảnh hưởng nên vội vàng chuyển đi. Ngay sau đó, Giang Duyên cũng phải rời đi. Hắn không nói gì trước khi rời đi, chỉ nói rằng hắn sẽ ra nước ngoài một thời gian, để lại một mình Dư Thanh đợi hắn.
Màn đêm buông xuống, Dư Thanh nhìn sân nhỏ trống không, l*иg ngực như bị đóng băng, lạnh đến run lên.
Cậu không biết mình đã sống sót qua những ngày đó như thế nào, cậu giống như một cái xác không hồn chỉ nhìn mặt trăng mọc lên và lặn xuống, muốn chết mà không dám chết.
Lão Dư vẫn đang ở trong trại tạm giam, Dư Thanh thậm chí còn không dám chết.
Cậu cố kéo dài hơi tàn thẳng cho đến khi gặp Hoắc Lan Xuyên.
Hoắc Lan Xuyên không phải là người xa lạ, Dư Thanh đã biết anh từ khi còn nhỏ.
Anh là một phú nhị đại nổi tiếng trong giới. Tiền bạc và quyền lực là những thứ anh sinh ra đã có. Điều đáng tức giận là người này cực kỳ siêng năng, như thể anh tồn tại chỉ để chọc tức người khác.
Dư Thanh không ngờ rằng cậu sẽ tiếp xúc với Hoắc Lan Xuyên và họ sẽ có mối quan hệ sâu sắc như vậy.
Cậu có chút xấu hổ khi nghĩ về điều đó.
“Đang gọi điện thoại cho ai đó?” Hoắc Lan Xuyên hỏi.
Dư Thanh sửng sốt một lát, sau đó mới thanh tỉnh, đáp: “Không có ai.”
Đây không phải là hành động khi nói thật, đó là một lời nói dối trắng trợn.
“Người yêu cũ?” Hoắc Lan Xuyên bắt đầu cởi cúc áo anh.
Dư Thanh hoảng sợ trong chốc lát, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh: “Nếu phải nói thì đúng ra là Bạch Nguyệt Quang.”
Hoắc Lan Xuyên nhướn mày, Bạch Nguyệt Quang?
Người như Hoắc Lan Xuyên không thích người bên cạnh mình có những mối bận tâm khác chứ đừng nói đến ánh trăng sáng hay nốt chu sa đều là không thể được.
Thân và tâm từ trong ra ngoài phải sạch sẽ như một tờ giấy trắng.
Thật là một người đàn ông biếи ŧɦái.
Hoắc Lan Xuyên có lẽ đã tức giận, đêm nay anh có vẻ đặc biệt thô bạo, để lại trên người Dư Thanh nhiều vết bầm tím.
Thực sự là rất biếи ŧɦái.
Xong chuyện, lúc Hoắc Lan Xuyên đi tắm, Giang Duyên lại gọi điện.
"Thanh Thanh, tôi nhớ em." Hắn uống say, giọng nói cũng mang theo say.
Dư Sinh nằm trong tư thế nằm bò như trước, giống như là cá chết “Tôi không nhớ anh.”
"Đừng cúp máy! Dư Thanh, cho tôi một cơ hội giải thích," Giang Duyên bản tính kiêu ngạo đã bắt đầu ăn nói khép nép "Được chứ?"
Dư Thanh cười nói: "Không tốt."
Sau khi cúp điện thoại, cậu xoa lưng rồi mở cuốn sách trên đầu giường ra. Đó là cuốn "Lập trình Python từ sơ cấp đến nâng cao".