Chức trợ lý của công ty quảng cáo này là do Dư Thanh tự mình tìm được. Cậu không bằng cấp không trình độ, có thể tìm được loại công việc này đã là trời độ rồi, cậu không dám đòi hỏi nhiều hơn.
Có công việc thì sẽ có cơm ăn, loại công việc văn phòng này so với trước kia làm quảng cáo ở siêu thị, phát tờ rơi ở trên đường thì thoải mái hơn nhiều.
Cậu xoa l*иg ngực, cảm thấy rất thỏa mãn.
Tan tầm, Dư Thanh đi đến khu chợ bên cạnh mua đồ ăn.
Sau khi trải qua một ngày mưa bão, khu chợ trở nên lầy lội hơn. Những lá cải bị dập nát kết hợp mùi thịt sống và cá tươi tanh hôi, tạo thành hai chữ đơn giản nhất, cuộc sống.
Dư Thanh mua một đuôi cá, hai bó cải thìa rồi xách về nhà.
Nhưng ngoài ý muốn chính là cậu vừa về đến nhà thì liền nhận được điện thoại của Hoắc Lan Xuyên, anh nói muốn gặp cậu.
Đây là điều rất kỳ quái.
Hoắc Lan Xuyên không phải là một người bám người, trong tình huống bình thường thì việc một tháng thấy anh hai ba lần liền không tính là nhiều, khi bận thì khả năng hai tháng cũng không chắc có thể nhớ ra mình có nuôi một con chim đâu.
Nhưng nhu cầu của ông chủ cao hơn hết thảy, nên Dư Thanh không thể cự tuyệt được.
Hoắc Lan Xuyên tới rất nhanh, cá vừa mới chín là anh đã đến.
Dư Thanh có chút buồn bực, định bụng không muốn chia cá cho Hoắc Lan Xuyên.
Cậu yêu nhất ăn cá.
“Rất thơm,” Hoắc Lan Xuyên cởϊ áσ khoác, sau đó đi phòng bếp rửa tay, cũng không ghét bỏ nói, “Bới giúp tôi chén cơm.”
Dư Thanh ngoan ngoãn gật đầu, “Được.”
Hoắc Lan Xuyên ly đến rất gần anh, nồi bốc hơi lên cùng với nhiệt độ cơ thể làm cậu bị l kẹp ở bên trong, giống như đang bị hơ lửa vậy.
Hoắc Lan Xuyên ôm cái eo của người trước mặt, tiến lại gần, ánh mắt thờ ơ dừng ở phía đuôi mắt còn vươn vệt nước của cậu, anh hôn lên khoá miệng cậu, “Làm vào buổi sáng nên mệt sao?”
Dư thanh kinh ngạc, đảo mắt trừng Hoắc Lan Xuyên, anh bị người ta chiếm xác hả?
Hoắc Lan Xuyên cười một cái, lấy bát cơm trong tay cậu, như thể rất hài lòng với chim hoàng yến của mình.
Dư Thanh bới cho mình một chén cơm nhỏ, sau đó đẩy cá đến trước mặt Hoắc Lan Xuyên.
Hai người đang muốn ăn cơm, đột nhiên điện thoại Dư Thanh vang lên.
Điện thoại của cậu vẫn là kiểu cũ ba năm trước, trên màn hình nứt ra một đường thật dài, trên màn hình còn có một phần hình ảnh bị vỡ. Tuy nhiên còn có thể chắp vá dùng nên cậu không muốn thay nó.
Một dãy số lạ gọi tới, Dư Thanh tưởng là điện thoại công việc nên vội vàng tiếp.
Một giọng nói trầm thấp nhu hoà phát ra từ phía bên kia đầu dây, giống như một dòng suối nhẹ nhàng như cũng rất nôn nóng muốn thoát ra
“Thanh thanh em ở đâu? Tôi muốn gặp em.”
Âm thanh phát ra từ điện thoại, cách một căn phòng Hoắc Lan Xuyên nghe được rất rõ ràng.
Dính như vậy, ái muội như vậy, ẩn giấu bao nhiêu tình cảm ai biết được.
Dư thanh hoảng loạn mà đi xem Hoắc Lan Xuyên, quả nhiên,khuôn mặt tuấn tú kia đã hoàn toàn tối sầm.