Cũng cùng ngày hôm đó, Dư Thanh đang ở đại sảnh của buổi yến tiệc đang cầu cứu khắp nơi cũng như bị lăng mạ khắp nơi, nhưng không còn cách nào khác, cậu muốn cứu ba của cậu, nếu cậu không cứu thì ba cậu sẽ chết.
Hoắc Lan Xuyên chính là xuất hiện vào lúc này
Tuy nhiên sự xuất hiện của vị vương tử này một chút cũng đều không giống chuyện cổ tích chút nào…… Cũng không đúng, nó vẫn là một câu chuyện cổ tích, chẳng qua là một phiên bản khác thôi.
Nói như thế nào nhỉ, trước khi trở thành chim hoàng yến thì Dư Thanh cũng từng là một thiếu gia nhà giàu.
Ba của cậu làm tài chính, sau này lại không biết làm ăn thế nào mà làm ra tới một âm mưu lừa đảo vô cùng dây mơ rễ má.
Hay ha, vào thời điểm đó Dư Thanh căn bản còn chưa biết âm mưu lừa đảo là cái thứ gì thì ba cậu đã bởi vì cái này mà bị bắt đi.
Dư Thanh không có mẹ, chỉ có một người mẹ kế.
Nhưng mẹ kế cũng rất mau chóng phân rõ giới hạn với bọn họ rồi cao chạy xa bay.
Rất nhiều người tới cửa đòi tiền, Dư Thanh không còn cách nào khác, đành phải lấp cái hố này.
Cái hố đó trên cơ bản là một cái động không đáy, gần như đã chôn vùi Dư Thanh xuống đáy xã hội.
Sau đó thì Hoắc Lan Xuyên ra mặt bảo vệ cho lão Dư, rồi mang Dư Thanh đi.
Từ đó về sau Dư Thanh liền dọn nhà từ biệt thự ở ngoại ô vào ngôi nhà cũ không có thang máy này.
Người khác đều là kim ốc tàng kiều, Hoắc Lan Xuyên là phá phòng tàng hán.
Rất sáng tạo.
Dư Thanh tắm mình sạch sẽ trong làn hơi nước ấm nóng, sau đó tự nằm lên chiếc giường đôi to rộng.
À, đúng rồi, Hoắc Lan Xuyên chọn chiếc giường này, đại khái là bởi vì toàn bộ trong phòng anh chỉ dùng có bốn mét vuông này thôi.
Sau một phen cày cấy mệt nhọc, Hoắc Lan Xuyên thoả mãn nằm đó nửa tiếng, sau khi lấy lại sức thì rời đi.
Dư Thanh giống như cá chết đang phơi trên giường thì nhận được một cuộc điện thoại từ một người anh em trước đây.
“Này, bé Thanh ơi.”
“Hả.”
“Sao lại không muốn sống nữa, cậu giống như bị người ta đè vậy.”
Dư thanh nằm ười ra, thầm nói cậu thật là một đứa bé lanh lợi.
“Không nói nhảm nữa, tôi gọi đến là để báo cho cậu một chuyện.” Người bên kia bắt đầu tỏ ra thần thần bí bí.
“Cái gì?” giọng nói của Dư Thanh trở nên uể oải.
“Giang Duyên đã trở lại và đang tìm cậu khắp nơi đó! Cái người thanh mai trúc mã, bạch nguyệt quang và là mối tình đầu của cậu đó!”
“……”
Chờ đợi nửa ngày đến khi điện thoại bị cúp Dư Thanh mới từ từ mắng một tiếng, mẹ kiếp hắn.
—— Nếu không phải năm đó cái tên Giang Duyên bốc hơi khỏi đây, cậu cũng không đến mức phải đi đến mức này.