Dư Thanh dập tắt điếu thuốc, bỏ tàn thuốc vào một cái túi đen sau đó giấu xuống dưới gầm giường.
Hoắc Lan Xuyên nói muốn đến đây.
Anh là một người rất dễ bị kích động và rất không thích ngửi thấy mùi khói thuốc, nên Dư Thanh cũng không dám mạo hiểm.
Dư Thanh mở hết cửa sổ xung quanh ra, hiện tại đang là mùa đông, gió Tây Bắc chỉ thổi chốc lát sau thì trong phòng đã chỉ còn lại lớp không khí lạnh giá.
Kỳ thật Hoắc Lan Xuyên đến đây đơn giản chính là để làm điều này, sau khi xong xuôi anh cũng không có nhẹ nhàng mà vừa mặc quần lên đã vội bỏ của chạy lấy người, tuy nhiên hầu hạ cũng khá tốt.
Hơn một giờ sau, Hoắc Lan Xuyên tới.
Anh ở bên ngoài gõ cửa ba lần nhưng không thấy động tĩnh. Trong lúc đứng ở cửa chờ Dư Thanh đến mở cửa, anh nghĩ thầm, nhìn hai người họ quả thực rất giống như đang lén lút vụиɠ ŧяộʍ với nhau.
Hoắc Lan Xuyên lâu ngày không gặp Dư Thanh, bây giờ gặp lại anh phát hiện Dư Thanh đã ốm đi không ít.
“Không ăn sao?”, Anh hỏi.
“Ăn chứ. Một ngày ba bữa em không bỏ sót bữa nào đâu.”, Dư thanh cụp mắt, tỏ ra ngoan ngoãn giống như đối phương mong đợi.
Hoắc Lan Xuyên nhíu mày, “Ăn thêm nhiều một chút đi để người có thêm tí thịt.”
Dư thanh nhìn anh, thầm nghĩ xem có phải là do anh bị cộm tay khi đυ.ng trúng tay cậu?
Vậy thì béo lên thôi, nhu cầu của ông chủ chính là sự theo đuổi của nhân viên.
Không cần bàn tới Hoắc Lan Xuyên chính là một người rất đẹp trai. Anh có một đôi mắt đen, so với người bình thường thì có màu nâu sẫm hơn một chút, gần như là màu đen. Nhưng Dư Thanh thưởng thức nhất chính là mũi của anh, đều nói rằng sóng mũi của một người đàn ông rất quan trọng, gần như có nghĩa là một mũi định càn khôn.
Sóng mũi của Hoắc Lan Xuyên thon và thẳng, chóp mũi cũng hếch lên nhưng cánh mũi lại không rộng, rất hoàn mỹ.
Bờ môi của anh cũng không mỏng như thế, trong trí nhớ Dư Thanh, hai cánh môi này rất quyến rũ.
“Rửa sạch chưa?” Hoắc Lan Xuyên lại hỏi.
“Đang chờ em tới,” Dư Thanh rũ mắt xuống, “Đi ngay đây, mười phút.”
Hoắc Lan Xuyên gật đầu,cởϊ áσ khoác đặt ở trên sô pha.
Đây là quan hệ của bọn họ. Rất đơn giản, một tay giao tiền một tay giao người.
Lúc ấy ý của Hoắc Lan Xuyên là, anh không thích tên đê tiện ẻo lả không sạch sẽ ở bên ngoài mà muốn tìm một người lâu dài và sạch sẽ, vì thế nên Dư Thanh may mắn trúng cử.