Chương 73: Mã Tử

“Dĩ Đông, nghĩ thông rồi nên quay lại sao?” Đang tiến vào Hoắc trạch chính là Dĩ Đông, hắn đã mất tích mấy ngày nay, cũng không có ai thăm dò hắn, nếu người này trở về bọn họ vẫn hoan nghênh huynh đệ.

Dĩ Đông gật đầu, đứng ở cửa sảnh lớn cùng David hàn huyên, thời gian trước hắn không lập tức quay về Hoắc gia là vì bận rộn nghe ngóng bên Sở cảnh và Chính phủ.

David cũng gật đầu, không phải phản đồ đều có thể quay về, dù sao hai người cũng là anh em ruột. Tuy nhiên loại chuyện này chỉ có thể phát sinh một lần, nếu để Hoắc gia biết được khẳng định sẽ không tha cho Dĩ Đông.

Hai người nói không lâu, David tiếp tục canh cửa mà không một chút đa nghi, Dĩ Đông vì sao lại lựa chọn quay về vào lúc nửa đêm tối trời.

Thành công lọt qua canh phòng ngoài cổng, Dĩ Đông nhanh chóng chạy về hướng hậu viện, hắn trước tiên đi tìm Mã Môn, lão ta là bác sĩ nên có thể điều chế dược phẩm, trên tay có nhiều thuốc tốt, khẳng định vẫn có thể dùng người này.

Ngày Mã Môn chuyển vào, Dĩ Đông vẫn đang ở tại Hoắc trạch nên hắn biết vị trí căn mật thất mà Mã Môn đang bị giam lỏng. Hắn ta quen đường quen lối vô cùng ung dung đi xuống tầng hầm, gõ cửa phòng Mã Môn sau đó chờ lão ta mở cửa. Tuy nhiên khi nhìn thấy bên ngoài là Dĩ Đông, lão ta nhanh chóng đóng sập cửa, tiếc là tốc độ không nhanh bằng hắn nên cánh tay bị chế trụ, Dĩ Đông lôi Mã Môn ra ngoài rít lên:

“Tôi tới cứu ông!”

“Tôi đã hợp tác với Kính mắt, tôi phải cứu các ngươi ra khỏi đây.”

“Cậu, cậu… phản bội Hoắc Lệ?”

“Đúng.”

“Vì sao?”

“Hoắc Lệ không xứng đáng để tôi đi theo.” Dĩ Đông trịnh trọng nói, hắn mấy ngày này đã suy nghĩ rất nhiều, tiếp xúc cùng đám người ở quán rượu khiến hắn nhận ra Kính Mắt mới là người hiểu rõ hắn nhất.

Những lời bọn họ nói vừa có tình vừa có lý.

Mã Môn khó hiểu nhìn Dĩ Đông, cảm thấy tên này nhất định đầu óc có vấn đề, đang êm đẹp lại muốn phản bội, có lẽ chỉ mình hắn lý giải được bản thân.

“Ông mang theo một ít axit, thuốc gây mê và thuốc xử lý vết thương hở, chúng ta cùng nhau đi tìm đám người Kính Mắt.”

Mã Môn ngoan ngoãn quay về chuẩn bị thuốc, thật ra Đào Thất đã đáp ứng sẽ thả lão ra cho nên lão không quá thiết tha đi cùng Dĩ Đông. Nhưng tên này biểu tình lạnh lùng dứt khoát, nếu không đi theo hắn chỉ sợ sẽ lập tức ăn một phát đạn vào đầu.

Người của Hoắc gia có suy nghĩ và hành động kỳ quái thế nào, người khác chắc chắn không nắm bắt nổi.

Dĩ Đông cầm thuốc đã chuẩn bị tốt, nhét vào túi áo sau đó liếc mắt ra hiệu Mã Môn theo sát phía sau. Hậu viện này thường không có vệ sĩ canh gác, mà phạm nhân bị giam giữ cũng chỉ có thể bị nhốt trong gian phòng phía sau vườn hoa kia.

Dĩ Đông cũng sợ đã có kẻ lẻn vào cứu đám người kia trước hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không ai có bản lĩnh dám đột nhập vào đây, Hoắc gia gia chủ là ai cơ chứ.

Nếu có kẻ thực sự gan lớn đến vậy, khẳng định sẽ bị Hoắc Lệ truy sát đến chân trời góc biển, ai chẳng biết mạng lưới tình báo của Hoắc gia lợi hại nhất toàn Nam thành này.

Ngay cả Kính Mắt cũng không dám mạnh miệng so bì về khoản này.

Lúc này đám người bị nhốt trong gian hình phòng kia vẫn chưa biết đang có người đến cứu bọn chúng, mà người này thậm chí còn chu đáo dẫn theo cả Mã Môn xuất hiện.

“Kính Mắt, làm thế nào để trốn thoát đây?”

“Đợi Mao Cống Hiến, hắn ta nhất định sẽ quay lại Hoắc gia tính sổ.” Kính Mắt lúc này cũng đã cùng đường, nghĩ không ra kế hoạch gì, Hoắc Lệ thật sự quá giảo hoạt.

Dĩ Đông lấy bình axit phun lên cánh cửa rỉ sắt, không tới một phút cánh cửa liền bị ăn mòn lộ ra một cái lỗ.

Đây là năng lực đáng gờm của Mã Môn, Hoắc Lệ giữ lại hắn cũng vì khả năng chế tạo thuốc này, Mã Môn nhìn hai cánh cửa bị ăn mòn cũng cảm thấy kiêu ngạo.

Tiếng động từ phía cửa khiến cho Kính Mắt chú ý, sau đó một bàn tay thò vào giật đứt ổ khóa, cửa liền mở ra.

“Rắc!” tiếng cánh cửa bị kéo mạnh, mấy ngày không gặp mặt, tên Dĩ Đông này lại đem đến cho bọn họ một kinh hỉ.

“Sao anh lại ở đây?” Tiểu Đường là người lên tiếng đâu tiên.

“Cứu các cậu.” Dĩ Đông đến gần Kính Mắt nói.

Kính Mắt kinh ngạc nhìn Dĩ Đông, hóa ra hắn thật sự phản bội Hoắc gia, vì sao? Hắn cũng biết lần này là thật, Dĩ Đông không có khả năng diễn trò hay nói dối, ánh mắt của hắn nói lên điều ấy.

“Anh có nắm chắc đường lui?”

“Các cậu quên mất vụ bắt cóc lần trước, các cậu trèo qua tường phía sau hậu viện sau đó vượt qua bãi thủy tinh hay sao?” Dĩ Đông đỡ Kính Mắt đang nằm bệt trên sàn ngồi dậy.

Kính Mắt theo bản năng đẩy tay hắn ra, đẩy gọng kính ra vẻ khinh bỉ: “Xin lỗi, tôi không thích có người chạm vào.”

Dĩ Đông cũng không để bụng, nhìn bọn họ chỉnh đốn xong xuôi liền nhấc chân rời đi, nơi này không thể ở lại lâu, sau khi trốn thoát liền nói tiếp.

Kính Mắt và Tiểu Đường nhìn nhau, theo sát phía sau Dĩ Đông. Hậu viện Hoắc gia yên tĩnh một mảnh, phía trước là một bức tường thấp dễ dàng leo qua, nhưng trước hết phải vượt qua bãi cắm thủy tinh.

Bãi thủy tinh này cũng không biết là tác phẩm của ai, đập không vỡ, rút lên cũng không đi, xem ra được chôn sâu trong lòng đất. Muốn đi lại trên bãi thủy tinh này nhất định phải đeo giày sắt mới đạp lên được.

Chỉ cần nhảy qua bức tường thấp kia là có thể thoát khỏi Hoắc gia.

Cũng không phải không nghĩ đến việc khiêng một tấm gỗ kê lên để bước qua, nhưng như vậy quá rầm rộ, chỉ cần có người đi canh phòng bên ngoài nhìn thấy một đầu tấm gỗ gác lên tường hậu viện thì kết cục thật thảm.

Từ lần trước Đào Thất suýt bị bắt cóc, Hoắc Lệ liền cho người gia cố phòng thủ lại bãi thủy tinh này, thường xuyên có vệ sĩ đi lại canh gác phía ngoài, chuyện này Kính Mắt đã nghe nói qua.

Nhưng hiện tại vì sao ngoài kia lại im ắng không một tiếng động nào như vậy?

“Mấy kẻ đi bị tôi điều đi hết rồi.” Dĩ Đông nói, hắn ta trước kia ở Hoắc gia vẫn có địa vị và tiếng nói nên lần này không khó để điều động người.

“Trong phòng tôi có ghế băng, có thể lật ngược lên thành một tấm ván dài, đặt lên bãi thủy tinh liền có thể đi qua.” Mã Môn đề nghị.



“Vừa nãy rời đi sao cậu không nhắc tôi mang theo?” Mã Môn nghi hoặc nhìn Dĩ Đông, phát hiện hắn ta trầm mặc không lên tiếng.

“Quên mất.” Dĩ Đông thở dài.

Dĩ Đông tên này toàn thân là ưu điểm, hóa ra cũng có lúc ngốc nghếch như vậy, Kính Mắt nghĩ thầm.

Kệ nệ khiêng vác, đám người từ phòng Mã Môn đem một chiếc ghế băng dài ra bãi thủy tinh, cẩn thận đặt tấm ván gỗ thành một lối đi trên bề mặt thủy tinh nhọn.

Bọn họ tính toán thời gian, từng bước cẩn thận dò dẫm trên tấm ván gỗ, sau đó trèo tường leo ra ngoài. Kính Mắt thành công tiếp đất, Tiểu Đường thành công tiếp đất, đến lượt Mã Môn…

“Pằng!” Một tiếng súng nổ không kịp đề phòng.

“Mã Môn!” Tiểu Đường đứng phía ngoài bờ tường nhìn thấy thân thể Mã Môn rơi thẳng xuống bãi thủy tinh phía dưới, nát bét thảm hại đến mức không dám nhìn thẳng.

Máu tươi nhuộm đỏ một khoảng, thấm xuống mặt đất phía dưới.

“Dĩ Đông cmm, muốn chết có phải không, mày trở về là muốn ăn đạn của ông đây có phải không, ông thỏa mãn mày!” Một tiếng gầm xé rách màn đêm yên tĩnh, hai thân ảnh màu đen nhanh chóng xuất hiện trên hành lang thông ra hậu viện.

“Dĩ Đông, người phản bội Hoắc gia!” Một giọng nói nghiêm túc vang lên, âm thanh lộ rõ sự phẫn nộ cùng thất vọng.

“Hắc ca, David!” Dĩ Đông quay lại, nhìn thấy hai người đang đi tới liền rút súng ngắm chuẩn về phía họ.

“Còn dám gọi anh một tiếng sao, mày là em trai anh, mà hiện tại mày đang làm gì đây? Súc sinh!” David nhướng mày hiếm khi mất bình tĩnh như vậy.

Đã từng thề sống chết bảo vệ Hoắc gia, hôm nay biến thành thứ bạch nhãn lang dám quay lại cắn chủ.

“Em đang thả bọn họ đi, bọn họ chỉ muốn báo thù mà thôi, trên thế giới này kẻ nào dám đứng lên báo thù kẻ đó mới có bản lĩnh. Em cũng từng bị thù hận giày vò, em hiểu bọn họ, em đồng cảm với bọn họ!”

“Đ* mày đầu óc có bệnh à?” Hắc ca quát.

Ngay cả David nghe xong lý do này của Dĩ Đông cũng không thể nói ra lời, cảm thấy Hắc ca nói đúng rồi, Dĩ Đông thật sự mẹ nó phát điên rồi!

“Vì yêu mà không được đáp lại nên sinh ra hận thù phải không?” David hỏi.

“Không phải.”

“Cmm chính là như vậy, mày nhìn thấy ánh mắt Hoắc gia liền chết tâm, không phải sao? Mày là thứ quỷ ích kỷ, còn không thừa nhận?” Hắc ca mất kiên nhẫn nổ súng, Dĩ Đông thân thủ nhanh nhẹn né được viên đạn.

Bọn họ đã từng thống nhất, không ai được phép phản bội Hoắc Lệ, một khi quay lưng liền trở mặt thành thù, không còn là huynh đệ nữa, hạ thủ không lưu tình!

Ba người trong lòng biết rõ, Dĩ Đông cũng biết rõ, Hắc ca sẽ nổ súng. Hai người bọn họ động đến Hoắc gia liền như động đến vảy ngược, có thể phát hỏa bạo kích. Nhưng Dĩ Đông hắn không như vậy.

Tiếng súng cũng khiến cho Đào Thất giật mình, một tiếng trước cậu từ Hình phòng bước ra, ba kẻ kia đã bị tra tấn thê thảm đến không còn hình người.

Mà giờ phút này, bên ngoài bức tường bao quanh Hoắc gia lại có tiếng người truy đuổi tới.

“Là Cảnh sát!”

“Đm, Dĩ Đông mày được lắm!”

Cảnh sát nhanh chóng bao vây liên thủ, vừa nhìn liền thấy hùng hổ không chút do dự, bọn họ trực tiếp khiêng gỗ đặt kín mặt đất cắm thủy tinh, sau đó trèo tường nhảy vào, xông thẳng về phía Hình phòng kia.

Hắc ca đưa tay ngăn cản, hung dữ nói: “Các ngươi định làm gì, là thổ phỉ hay sao, nửa đêm xông vào nhà dân, cảnh sát Lưu đâu?”

“Hắc ca, mời anh phối hợp, chúng tôi làm theo lệnh, chỉ đến kiểm tra mà thôi.”

“Kiểm tra cái gì, còn dám kiểm tra cả Hoắc gia, chúng mày không muốn làm Cảnh sát mà muốn làm cướp rồi phải không?”

“Gọi Hoắc Lệ ra đây, tôi muốn chất vấn vì sao hắn dám tự ý bắt giam người.”

“Hoắc gia bắt giam ai? Sao tôi không biết?” Một tiếng nói trong trẻo phát ra từ trong viện. Đào Thất từ từ gia nhập nhóm người, tiến đến bên cạnh Hắc ca, hùng hồn giải trình với đám người lưu manh kia.

“Vị này là?”

“Đây là Hoắc thiếu gia của chúng tôi.” David giới thiệu.

Hoắc thiếu gia? Đám cảnh sát kia nhíu mày, Hoắc Lệ làm gì có hậu duệ, đào đâu ra thiếu gia, lẽ nào là tiểu đệ của hắn? Không phải chứ, người nhà Hoắc gia đều đã chết hết chỉ còn lại Hoắc Lệ không phải sao?

“Hoắc thiếu gia, là thế này, Hoắc Lệ tự ý giam giữ tội phạm do Sở Cảnh sát bắt giữ, còn có thiếu gia của Mao gia, kia chính là chứng cứ!” Đám cảnh sát chỉ vào nhóm người Kính Mắt, Tiểu Đường và Tửu thúc đang đứng bên ngoài bờ tường.

“Ngài nói đùa rồi, bọn họ rõ ràng đứng bên ngoài tường bao của Hoắc gia, sao lại thành chúng tôi giam giữ được?”

“Vậy phiền ngài cho chúng tôi vào khám xét Hình phòng một lượt, đây là lệnh từ Sở Cảnh sát, mong ngài hợp tác đừng làm khó chúng tôi.”

“Các ông không đàng hoàng mà tiến vào từ cửa chính, nửa đêm tối trời lại trèo tường leo vào, ai biết được các ông có phải là thổ phỉ cải trang hay không?” Đào Thất nói một câu đáp một câu, trên mặt vẫn treo nụ cười mỉm, vẻ mặt có đến 3 phần giống Hoắc Lệ.

“Các ngươi muốn chống đối Cảnh sát phải không?”

Đột nhiên một nhóm vệ sĩ cao to mặc đồ đen xông vào hậu viện, bao vây quanh đám Cảnh sát kia. Hắc ca liếc mắt nhìn Đào Thất, thấy cậu gật đầu ra hiệu.

“Các anh em, mau bắt toàn bộ đám thổ phỉ này lại, áp giải lên Sở Cảnh sát.” Hắc ca hô to.

“Rõ, Hắc ca!” Nhóm vệ sĩ dõng dạc nhận lệnh.

Một đám người quần thảo đánh đấm hỗn loạn, nhóm vệ sĩ áp đảo về nhân số cuối cùng thành công tóm gọn tất cả đám cảnh sát kia.

“Thiếu gia, Hoắc gia đã rời phòng chưa?” Hắc ca quay đầu hỏi Đào Thất.

“Tôi đi cùng mọi người.” Đào Thất đáp lời.

“Được.” Hắc ca suy nghĩ một lát cảm thấy không có gì đáng ngại.

Tên Dĩ Đông đã thừa dịp náo loạn nhảy qua tường bao trốn thoát, nhưng bọn họ cũng tùy ý để hắn chạy. Thoát được nhất thời không thoát được một đời, phản bội Hoắc gia chỉ có một kết cục: quay về đầu thai trong bụng mẹ!

Một nhóm người áp giải một nhóm khác đi xuyên qua hành lang thông ra phòng khách, tới sảnh lớn tiến về phía cửa biệt thự, chuẩn bị lên xe về Sở Cảnh sát. Đào Thất cũng mở cửa xe bước lên.

Ngay lúc này, một tiếng gọi cất lên khiến cậu vội dừng động tác.

“Thất Thất!”

Đào Thất cả kinh, người đáng lẽ đang ngủ say giờ này lại xuất hiện giữa đại sảnh.

“Anh tỉnh rồi sao?”

Nhìn thấy Hoắc Lệ, cả đám người vội ngừng lại chờ lệnh.

“Đã nói cùng đợi nến tắt sẽ đi ngủ, em lại dám bỏ thuốc an thần vào nước uống của tôi?” Hoắc Lệ tiến đến bên cạnh Đào Thất, mạnh mẽ ôm ghì lấy cậu, thì thầm nói nhỏ bên tai.

Hơi thở nóng ấm, lỗ tai tê dại.

Đào Thất căng thẳng trong lòng, khẽ đẩy Hoắc Lệ ra nắm lấy vai anh, ánh mắt kiên định nói: “Hoắc gia, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, để em giúp anh xử lý!”

“Thất Thất quên những gì em đã hứa với tôi sao?”

Hoắc Lệ nâng cánh tay cậu lên, trên cổ tay áo cậu có dính vài giọt máu, chính là máu của Nhị Mao vừa nãy dây lên…

“Hoắc…” Trên tay truyền đến cảm giác đau do bị nắm quá chặt. Đào Thất giật mình nhớ lại những gì hai người đã giao ước trước đây… Không được để người lạ chạm vào, không được rời khỏi biệt thự một mình.

“Xin lỗi, là em sai rồi!” Đào Thất dùng cánh tay còn lại chọc chọc vào thắt lưng anh, nhỏ giọng nhận lỗi.

“Được, tha lỗi cho em.” Hoắc Lệ buông tay xoa đầu cậu, thu lại tâm tình không đáng có trong mắt, sau đó anh nắm tay Đào Thất cùng bước ra một chiếc xe.

Là xe của Hoắc Lệ.

“Tôi đi cùng em.” Hoắc Lệ kiên quyết.

“Vâng.”

Bọn họ không biết rằng, chuyến đi đến Sở Cảnh sát lần này phát sinh một sự kiến suýt chút nữa đã khiến Đào Thất phải hối hận cả đời.

Ngay vào lúc bọn họ rời đi, không ai nhớ đến ở Hình phòng vẫn còn một Nhị Mao. Hoắc gia lúc này không một người tâm phúc canh giữ.

Tất cả đám người Kính Mắt, Tửu thúc, Tiểu Đường, Dĩ Đông thừa dịp hỗn loạn lúc đó đều đã chạy thoát, tụ họp với Nhị Mao vừa mới được thả đi lúc trước.

Tuy rằng bị phế đi một bàn tay, cũng trúng vài vết đạn của vệ sĩ Hoắc gia, nhưng toàn bộ đều bảo toàn tính mạng.

“Lão đại, ngài sao rồi?”

Dưới một tàng cây kín đáo cách Hoắc gia khoảng 200m.

“Thân phận của tôi đã bại lộ hoàn toàn, Mã Môn đã phản bội chúng ta.”

“Tôi biết, lão đã bị Hắc ca bắn chết rồi.” Kính Mắt căm phẫn nói.

“Ừ, hiện tại bằng bất cứ giá nào cũng phải giả trang thành Cảnh sát tập kích phía bến tàu, cho bọn chúng một đòn chính diện.”

“Vậy Mao Cống Hiến…”

“Cũng đã hết giá trị lợi dụng, hiện tại lần lượt đều phải tiêu diệt!” Nhị Mao tàn nhẫn nói, không, phải là Xayda!

Thủ lĩnh Hoa hồng đen, Xayda.

“Quay về căn cứ lấy trang phục cảnh sát và súng!”

“Rõ!”

Căn cứ của băng nhóm Hoa hồng đen không thiếu thứ gì, đừng nói đến cảnh phục, ngay cả thẻ ngành Cảnh sát bọn chúng cũng chuẩn bị đầy đủ, các loại giấy chứng minh và trang phục hóa trang đều có, thuận tiện giả dạng thành bất cứ thân phận nào.

Mà phía Sở Cảnh sát lúc này, đột nhiên một đám người Hoắc gia không mời mà tới xông vào, cảnh sát Lưu nhận được tin tức cuống quýt từ phía đại sảnh chạy ra, nghênh đón Hoắc Lệ.

Một người cao một người thấp, cùng mặc Tây trang đen, khí tức toàn thân ấm áp, ngay cả nụ cười bên môi cũng giống nhau như đúc.

Cảnh sát Lưu nửa đêm thấy một màn này quả thực muốn quỳ xuống, đây là hai Hoắc Lệ sao?

“Hoắc gia, bây giờ đã 8 giờ tối rồi, ngài xem tối tăm mờ mịt như vậy còn đến Sở Cảnh sát là có chuyện gì khẩn cấp sao?” Lão ta lấy lòng hỏi thăm.

Mười mấy vệ sĩ mặc đồ đen từ trên xe Hoắc gia áp giải mười mấy tên cảnh sát xuống, đưa đến trước mặt cảnh sát Lưu.

“Bọn họ nửa đêm nửa hôm trèo tường hậu viện vào Hoắc gia, nói là có lệnh từ chỗ ông, đến để bắt người.”

“Bắt người? Bắt người nào??? A đúng đúng, là muốn bắt tội phạm… Chúng tôi nhận được tình báo nói đêm nay băng nhóm Hoa hồng đen sẽ đột nhập Hoắc gia, kế hoạch của bọn chúng là lẻn vào từ hậu viện, mấy tên cảnh sát này đều là nhận lệnh đến bắt bọn chúng.” Cảnh sát Lưu toát mồ hôi giải trình.

“Về việc tự tiện đột kích vào Hoắc gia, điều đó là không thể, chắc chắn là bọn họ nhầm lẫn.” Cảnh sát Lưu trừng mắt nhìn mấy tên cảnh sát cấp dưới đang bị chế trụ dưới đất.

“Đúng vậy đúng vậy, là bọn tôi nghe nhầm! Nhưng chúng tôi thật sự nhìn thấy nhóm Hoa hồng đen lởn vởn phía tường bao hậu viện Hoắc gia, quả nhiên bọn chúng lên kế hoạch tập kích đêm nay.” Đám cảnh sát kia lập tức phụ họa.

“Chúng tôi đã suýt tóm được bọn chúng rồi, bây giờ lại để thoát, không biết đã chạy trốn đến phương nào…”

“Nếu là hiểu lầm vậy thì cởi trói cho bọn họ đi.” Hoắc Lệ thong tha ra lệnh.

“Rõ, Hoắc gia!” Hắc ca hét lớn nhận lệnh, âm thanh vang vọng đến nỗi cả Nam thành có lẽ đều nghe thấy.

Đúng lúc này, một cảnh sát tuần tra từ bên ngoài vội vàng chạy vào, vọt tới bên tai cảnh sát Lưu nói nhỏ gì đó.

Cảnh sát Lưu nghe xong tái mặt, đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói với Hoắc Lệ: “Hoắc gia, bến tàu phía bên kia có người báo án, nói Hoa hồng đen xuất hiện, lúc này bọn chúng đang phá hoại rất nhiều kho hàng cùng hàng hóa bên trong.”

“Người làm ở bến tàu của Hoắc gia hiện đang đánh nhau cùng bọn chúng.”

Lời này vừa nói ra, tất cả đều kinh hãi.

Đào Thất đột nhiên cảm thấy bất an, cậu nắm chặt bàn tay Hoắc Lệ bên cạnh.

“Lập tức di chuyển tới bến tàu!” Hoắc Lệ khóe miệng hơi nhếch, cười nói.