Chương 39: Chương 36-2

Hôm sau, Đào Thất thức dậy trong vòng tay của Hoắc Lệ, ngửi thấy một cỗ tìиɧ ɖu͙© tản mãi không đi trong phòng ngủ, mặt vèo một cái đỏ rực, đầu óc trong nháy mắt tỉnh táo.

Mình mình mình…

Tối qua mình thậm chí gào khóc muốn vài lần, gia hỏa phóng đãng chịu không nỗi là cậu sao.

Hoắc Lệ còn chưa tỉnh, vẫn ngủ nặng nề như cũ, trên mặt hắn chứa đầy ôn nhu, môi mỏng hơi mím hiện ra vẻ mê người.

Đào Thất đưa tay ra, cẩn thận từng li từng tí đυ.ng vào bờ môi kia, đôi môi này, chứa đựng những lời nói dễ nghe nhất thế gian.

Nghĩ đi nghĩ lại, tâm Đào Thất run lên, dừng lại động tác lớn mật thu tay về, sắc đỏ ửng trên mặt lan tràn đến cổ, chảy xuống hồ trong tim, làm dấy lên một nhịp tim điên cuồng.

“Thình thình thịch —— ”

“Thình thình thịch — ”

Nội tâm Đào Thất như nai vàng ngơ ngác, đôi mắt đen láy nhìn xung quanh không biết làm sao, cuối cùng ánh mắt dời về mặt Hoắc Lệ.

Không rời mắt được.

“Đừng tỉnh lại.”

Đừng tỉnh lại, đừng nhìn dáng vẻ quẫn bách của cậu, Đào Thất nghĩ thầm.

Thời gian trôi qua từng phút, Hoắc Lệ vẫn chưa tỉnh lại, Đào Thất vui vẻ ra mặt định xuống giường đi tắm.

Rửa đi chứng cứ trên người.

Đào Thất cẩn thận gỡ cánh tay Hoắc Lệ, miễn cưỡng thu hồi ánh mắt khỏi mặt hắn, cầm lấy đôi nạng trên đầu giường, bước đến phòng khách từng bước.

Sau khi tìm được phòng tắm, Đào Thất từ trong tủ lấy nhang ra đi đến trước mộ tế bái.

Sau tiêu chuẩn “Ba quỳ ba lạy”, Đào Thất ngồi trên đất, nhìn ngôi mộ nói, “Dì Hoắc, con sẽ chăm sóc Hoắc gia thật tốt.”

“Tuy Hoắc gia thường mỉm cười, nhưng đuôi mắt anh ấy luôn phủ một đám mây buồn. Dù anh ấy chiếm được Hoắc gia, cũng không có chút nào vui vẻ, trong lòng anh ấy không tin ai, anh ấy rất cô độc.”

“Con may mắn tại thời điểm khó khăn nhất gặp được Hoắc gia, chiếm được sự ưu ái của anh ấy, nhưng con không hiểu chuyện, cứ nghĩ đến tự do, rời bỏ anh ấy.”

“Rời đi cái người vì con dựng lên một mảnh trời, Hoắc gia vì con trả giá quá nhiều để đánh đổi.”

“Con hưởng thụ lòng tốt, hưởng thụ tình yêu, hưởng thụ nụ hôn , hưởng thụ sự cưng chiều của anh ấy, con quay đầu lại vậy mà chưa từng nói qua một câu con yêu anh ấy, làm cho anh ấy vui vẻ.”

Lá cây vang sàn sạt, hòa quyện với tiếng thì thầm Đào Thất, mang khói nhang mờ mịt mang về phương xa.

“Anh ấy, luôn dùng thủ đoạn dụ dỗ để con hôn ảnh, sao lại có người đáng yêu như vậy chứ. Hai năm sau khi Hoắc Lệ rời đi, con cũng từng gặp những người trong giới thượng lưu, gặp được một vài người đẹp đẽ kiên cường, nhưng Hoắc gia không phải là người như thế, anh ấy rất dịu dàng, rất chăm lo cho cảm xúc của con.”

“Anh ấy không phải loại người cường thủ hào đoạt (*), tuy rằng bên trong đúng là có dụ dỗ một chút, nhưng chỉ có chút chút thôi.” Âm thanh Đào Thất mang theo ý cười, nói tốt về Hoắc Lệ, trên mặt mày đều là ấm áp.

(*) Cường thủ hào đoạt: là người dùng sức mạnh, quyền thế, tiền bạc và lời đe dọa ép buộc người khác

“Dì Hoắc dì yên tâm, đời này con sẽ bảo vệ anh ấy thật tốt, khiến anh ấy mỗi ngày đều vui vẻ, người thương tổn ảnh, một người con cũng không bỏ qua.”

Nói xong, Đào Thất nhận thấy trên đầu có một khoảng tối ngăn trở tia sáng, cậu ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một gương mặt vừa lạ vừa quen.

“Quả đào!” Người kia mở miệng trước.

Cái tên thời thơ ấu này ngay lập tức kéo ra ký ức thời thơ ấu của Đào Thất, đến khi nhớ đối phương là ai, lúc này Đào Thất mới thả xuống cảnh giác, quan sát mặt đối phương cho rõ.

Trên đỉnh đầu đội mũ beret màu nâu, mặc áo gió nâu, khóe môi nhếch lên nụ cười cà lơ phất phơ, nhìn thấy Đào Thất quan sát hắn, đối phương còn đặc biệt giang hai tay ra xoay chuyển vài vòng tại chỗ.

Gió thổi áo gió người nọ, phóng túng tiêu sái vạn phần, khốc khốc.

“Nhị Mao!” Đào Thất lộ ra nụ cười, vui vẻ nói.

“Quả đào!”

“Nhị Mao.”

“Quả đào quả đào quả đào!” Thanh niên được Đào Thất gọi là Nhị Mao lấy mũ beret xuống, đội trên đầu Đào Thất, ôm chặt lấy cậu vui vẻ gọi.

“Này?”

“Nhị Mao buông tôi ra!” Nụ cười Đào Thất chợt biến mất, đẩy Nhị Mao ra.

Nhị Mao đột nhiên không kịp chuẩn bị bị đẩy lảo đảo ngã ngồi xuống đất, như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, “Sao vậy? Thân thể cậu không thoải mái sao? Có phải là bọn họ đánh cậu không, nhanh, đem quần áo cơi ra cho tôi nhìn vết thương của cậu một chút.”

“Trên người tôi vừa vặn mang theo thuốc.” Nhị Mao nói xong từ trong quần áo móc ra một miếng thuốc dán, đắc ý hướng về phía Đào Thất cười hì hì, tựa hồ sợ cậu không tin mình.

“Tôi không còn ở Đào gia.” Đào Thất nói rằng.

“Ồ ồ ồ, khó trách tôi chạy vào sân sau Đào gia tìm cậu, tìm hoài mà không thấy. Rất tốt, rốt cục cậu cũng rời đi nơi rách nát kia, vậy bây giờ cậu ở trên núi làm nông sao?”

Ở trên núi, ngoại trừ nuôi trồng động vật, Nhị Mao không nghĩ ra còn có thể làm gì khác, “Quả đào cậu được quá nha, mấy năm không gặp còn có một ngôi biệt thự, đừng nói đây không phải của cậu, không phải của cậu vậy cậu ở trước cửa làm gì?”

Hai người lâu ngày gặp lại, dĩ nhiên là thảo luận bây giờ làm ngành nghề gì, kiếm được bao nhiêu tiền thế mà mua được một căn biệt thự.

“Nhị Mao, cậu bây giờ trải qua thế nào? Không bị đòi nợ mỗi ngày tìm tới cửa à…” Đào Thất lành lạnh nói rằng, cũng không giải thích thêm, nếu giải thích thì lấy tính cách của Nhị Mao hắn chắc chắn cái gì cũng hỏi.

Cậu còn nhớ đời trước khi mình bị Đào gia đuổi ra, đến bến tàu đánh cá tìm Nhị Mao, kết quả hôm sau Nhị Mao bị người đòi nợ tìm tới cửa, sau đó Nhị Mao bỏ lại mình trốn!

“Khà khà khà, không có không có, hiện tại làm buôn bán nhỏ, tích trữ ít tiền.” Nhị Mao sờ sờ mũi, cười khúc khích.

“Nhị Mao, tôi cảm thấy cao hứng cho cậu.” Đào Thất cũng lộ ra mỉm cười, thành thật chúc mừng từ nội tâm, vui vẻ nói rằng.

Nhị Mao chỉ vào biệt thự: “Tôi có thể vào nhà cậu ngồi một chút không?”

Mặt Đào Thất lộ vẻ khó xử, “Đây không phải là nhà tôi, là nhà của một người anh trai, hắn không thích bị người khác quấy rối.”

“Anh trai cậu? Tôi nhớ mẹ cậu bên kia không có anh chị em khác, ba cậu cũng giống như không có anh chị em, cậu…” Nhị Mao cằn nhằn.

Đào Thất ngắt lời dài dòng của hắn, lý trí chiếm thượng phong, “Nhị Mao, tôi rất vui khi gặp lại cậu, nhưng tôi không thể nói nhiều với cậu, anh của tôi sắp tỉnh, hắn không nhìn thấy tôi sẽ rất tức giận.”

“Nhưng chúng ta vừa mới gặp lại nhau, chưa chắc sau này còn gặp lại, chúng ta không thể tán gẫu nhiều chút sao? Anh của cậu là ai, đã vậy còn bá đạo ngang ngược quá.”

Nhị Mao chỉ nói một câu chưa chắc như vậy Đào Thất đã mềm lòng, bởi vì Đào Thất đối với người bạn Nhị Mao này cũng hơi nhớ, nhưng hắn hết lần này tới lần khác nói Hoắc Lệ không tốt, sắc mặt Đào Thất lập tức hơi lạnh, âm thanh cũng cực kỳ lạnh nhạt: “Nhị Mao, tôi không cho phép cậu nói hắn như vậy.”

Nhị Mao cũng nhận ra được Đào Thất đối với người anh trai trong miệng này quan hệ không bình thường, hắn ảo não, hai tay chắp lại trước ngực xin lỗi.

Đối phương nhõng nhẽo đòi hỏi, bán manh dễ thương, làm nũng chơi xấu, giả trang xấu xí, sử dụng những thủ đoạn kỳ

lạ, Đào Thất phốc cười ra tiếng la rầy.

“Được được, vậy chúng ta qua kia nói chuyện một lúc.” Đào Thất chỉ vào đường mòn bên cạnh biệt thự, không xa cách 100 mét, có hai cục đá lớn, vừa vặn có thể ngồi lên trên.

Đào Thất cầm lấy cây nạng dưới đất, chống thân thể lên, Nhị Mao nhìn thấy cây nạng ánh mắt đau lòng, rồi hiện lên sát ý, nhưng đảo mắt đã đổi sang khuôn mặt lo lắng.

“Chân của cậu bị sao vậy?”

“Bị Đào Thành Võ đánh.” Đào Thất vỗ phủi bụi trên người không để ý chút nào, nói xong chống nạng đi.

Cậu thừa nhận thống khổ, cũng vì có ngày gặp được đúng người.

Nhị Mao mắng một câu Đào Thành Võ đê tiện, định tiếp tục hỏi nữa, nhìn bóng lưng Đào Thất gầy gò rời đi, cuối cùng im lặng.

Liếc nhìn thật sâu biệt thự mắt lộ vẻ trào phúng, đi theo nâng tay đỡ câụ.

Hai người cãi nhau ầm ỉ, kể về chuyện lúc trước, Đào Thất hỏi Nhị Mao mấy năm qua ở nơi nào, Nhị Mao nói tại Đại Lục phát triển, hai ngày trước mới ngồi tàu hỏa trở lại Nam thành, sau đó trước tiên đi tìm Đào Thất.

Không nhìn thấy Đào Thất sau đó dứt khoát đi tới Mao sơn, dù sao ngọn núi này đối với Nhị Mao mà nói còn rất có ý nghĩa tượng trưng.

“Không, tôi tới đây là trùng hợp , Mao Sơn đi đến Mao Sơn gặp cố nhân Mao Sơn, vận mệnh luôn để chúng ta gặp nhau.”

“Đúng là thật trùng hợp.” Đào Thất không hoài nghi lời Nhị Mao nói, gật đầu tán thành.

Nhị Mao tên thật là Mao Sơn, mà tên của ngọn núi này cũng trùng hợp gọi là “Mao Sơn”, nên ngọn núi này được Nhị Mao liệt vào danh sách căn cứ bí mật, khi còn bé không ít lần mang Đào Thất tới nơi đây hái trái cây.

“Có muốn nói với anh trai cậu, hôm nay cậu đến nhà tôi?”

“Không cần.” Đào Thất lắc đầu, một vài năm không thấy bạn chơi thời ấu thơ, chắc chắn không sánh một người đồng sinh cộng tử với mình.

Vẻ mặt Nhị Mao hơi thương tâm, hắn nói rằng: “Thật sự không à? Cậu nghĩ lại một chút khi còn bé chúng ta quan hệ rất tốt, tôi lén lút mang thức ăn chạy tới trong sân cho cậu, hơn nữa còn mang thuốc cho cậu, giúp cậu đùa cợt hai anh em kia.”

“Cậu quên ngọn núi này sao? Khi còn bé chúng ta thường thường hái trái cây, trái cây rất ngọt, tôi đυ.ng phải ở trên đường nên hái xuống nếm thử, mùi vị ngọt giống như trước đây.” Nhị Mao nói xong từ trong lòng móc ra một trái màu đỏ, hạ âm thanh, nhìn trái cây tựa hồ đang nhớ lại cái gì.

“Chúng ta cùng nhau bắt cá, cùng nhau lên núi, cùng nhau chơi một đêm ở bên ngoài, hiện tại cuối cùng tôi đã có nhà, đã có nơi chiêu đãi cậu… nhưng cậu không chịu đi xem.” Nhị Mao vừa nói những lời này, tâm tư Đào Thất cũng cùng hắn trôi về trước đây, cái đoạn thời gian vui sướиɠ lúc đó.

Đó là thời điểm chưa gặp được Hoắc Lệ, đối với Đào Thất mà nói là thời gian đẹp nhất, là hồi ức ngọt ngào Đào Thất chống đỡ nhiều năm không chịu nổi tại Đào gia.

“Mấy năm nay tôi luôn luôn nỗ lực kiếm tiền, muốn mua căn nhà lớn, nhớ lại Nam thành liền muốn mang cậu ra khhoir Đào gi, sau đó chúng ta sống với nhau, chúng ta sinh hoạt như anh em ruột, quả đào, tôi vẫn nhớ lời khi tôi còn bé đã nói.”

“Muốn mua một căn nhà lớn, trong phòng có Nhị Mao, có quả đào, còn có thật nhiều đồ ăn ngon.” Nhị Mao và Đào Thất trăm miệng một lời nói ra câu này.

Hai người nói xong nhìn nhau nở nụ cười, những khoảng cách nhiều năm không gặp vào đúng lúc này tan thành mây khói.

Cười không bao lâu, một óng người cao lớn đi tới hướng hai người bọn họ, biểu tình người kia tối tăm khủng bố, quanh thân khí áp cực thấp, tựa như Bắc cực, đóng băng ba thước.

Chỉ còn kém rút thêm một cây dao, làm người ta sợ hãi.

“Ha ha ha.”

Bên này cười cười nói nói, đầu kia đường mòn tĩnh lặng không hề có một tiếng động, mây đen giăng kín.

Hai người bọn họ không chú ý tới phía bên kia, chỉ có trong lòng Đào Thất bỗng cảm thấy bất an, cậu liếc mắt nhìn bầu trời trắng, nói với Nhị Mao: “Tôi nên về đây, anh của tôi chắc cũng tỉnh rồi.”

“Thất Thất.” Một đạo âm thanh trơn bóng như ngọc từ phía sau Đào Thất vang lên.

“Hoắc gia!” Trong lòng Đào Thất run lên, đột nhiên quay đầu, hoảng sợ nhìn nam nhân phía sau.

Nhị Mao nhìn thấy Hoắc Lệ, đáy mắt hơi kinh ngạc, phun ra hạt trai cây trong miệng, quát to một tiếng, “Quả đào, đây là anh cậu à, lửa giận trong mắt muốn phun ra ngoài, biểu tình thật kinh khủng.”

Đào Thất quái dị nhìn Nhị Mao, ánh mắt hắn có vấn đề? Hoắc gia rõ ràng đầy mặt nụ cười, hắn hình dung như vậy là có cừu hận với Hoắc gia? Cố ý tìm cớ?

“Thất Thất, hắn là ai.” Giọng Hoắc Lệ rất nhẹ nhàng, Đào Thất lại có thể cảm giác được tâm tình hiện tại của đối phương đặc biệt không tốt, hơn nữa rất tức giận.

Du͙© vọиɠ cầu sinh cực mạnh, Đào Thất yên lặng dắt tay Hoắc Lệ, hướng hắn vung lên một nụ cười ngọt ngào, giọng mềm mại tràn đầy lấy lòng: “Một người bạn trước đây, chúng ta về nhà đi.”

“Không cần chiêu đãi một chút?”

“Không cần!” Đào Thất lập tức trả lời.

Nghe Đào Thất trả lời, trái cây Nhị Mao nắm trong tay bị bóp nát, ánh mắt tràn đầy thương tâm, cơn lửa giận trong lòng bùng lên, nhưng bị hắn đè ép xuống.

Đào Thất đưa cho Nhị Mao một ánh mắt xin lỗi, Nhị Mao hiểu ý, biết Đào Thất không phải cố ý, coi như là vậy vẫn rất khổ sở.

Người Đào Thất quan tâm, để ý cảm thụ của đối phương nhất, hắn không phải là người đầu tiên.

Hoắc Lệ sờ sờ đầu Đào Thất, cầm lấy tay Đào Thất đem cậu chặn ngang ôm lấy, ôn nhu nói rằng: “Chân bị thương không nên chạy loạn.”

Nói xong lạnh lùng nhìn người đàn ông phía sau, há mồm ra không hề có tiếng động phun ra một chữ: “Cút.”

Ánh mắt này, làm tay chân Nhị Mao lạnh lẽo, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi sợ bị thú hoang hung mãnh nhìn chằm chằm, rùng mình cả người, ngã thẳng xuống ghế đá.

“Chết tiệt, Hoắc Lệ ma quỷ đáng chết!” Nhị Mao nắm đấm đập ầm ầm lên tảng đá, âm thanh không ngừng được cơn giận.

L*иg ngực Nhị Mao lên xuống phập phồng, tựa hồ nghĩ tới điều gì.

Vào cái ngày xế chiều đó trên Mao Sơn, một người đàn ông đẫm máu kéo xác chết, biểu tình dữ tợn, khủng bố vạn phần.

Ngay cả giáo viên cũng cảnh báo Nhị Mao, tâm trạng Hoắc Lệ không ổn định, đừng chọc hắn, đó là một người điên trong lòng có ma quỷ, dù làm mọi cách chữa khỏi, cũng vô dụng.

Nhị Mao châm biếm, “Sao lại vô dụng, tôi thấy hắn khôi phục rất bình thường.”

Gặp được Đào Thất, biết Đào Thất còn nhớ đến hắn, tâm Nhị Mao ổn định, bắt đầu kế hoạch bước kế tiếp.

Mà Đào Thất bên này, cổ tay cậu bị Hoắc Lệ nắm đau đớn, nhưng cậu không kêu ra tiếng, mà dùng cái tay còn lại cầm bàn tay Hoắc Lệ, ngón tay nhẹ nhàng làm nũng tựa như véo miệng hổ.

“Xin lỗi.”

“Thất Thất, anh đã nói với em bên ngoài rất nguy hiểm, đừng rời khỏi bên cạnh người anh.” Hoắc Lệ buông lỏng tay nắm lấy Đào Thất, ngược lại sờ lên gò má đối phương, xa xôi nói rằng.

“Lỡ Thất Thất bị thương thì sao?”

Nghe thấy Hoắc Lệ chất vấn cậu, nội tâm Đào Thất dâng lên khổ sở, viền mắt ướŧ áŧ, hai tay run rẩy nắm chặt hai tay Hoắc Lệ thả vào ngực.

“Xin lỗi, để anh lo lắng cho em.”

“Hoắc gia đừng tức giận.” Vừa nghĩ tới cậu làm Hoắc Lệ thương tâm, thất vọng khổ sở, Đào Thất đau lòng đến khó thở, nước mắt như hạt đậu vàng lạch cạch rơi xuống.

Cậu không muốn Hoắc Lệ khổ sở, không muốn Hoắc Lệ thương tâm, mình làm Hoắc Lệ không thoải mái, quả thực khốn nạn!

“Vậy Thất Thất lặp lại lời anh đã nói được không?” Hoắc Lệ âm thanh lành lạnh.

“Đừng đi ra ngoài một mình, đừng nói chuyện với người khác, đừng đυ.ng vào người khác, ở trong tầm mắt Hoắc gia.”

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Lệ: Hôm qua còn cùng tôi ân ân ái ái, hôm nay đã theo dã nam nhân trò chuyện vui vẻ.

Nhị Mao: Ha ha, đồ ma quỷ Hoắc Lệ này.

Đào Thất: Hoắc gia chúng ta đi thôi.

Nhị Mao: Quả đào, cậu không cần tôi nữa sao?

Đào Thất: Hoắc gia đừng thương tâm, xin lỗi vì làm anh buồn.

Nhị Mao: Quả đào cậu liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi ngàn dặm xa xôi tới tìm cậu đó.

Đào Thất (khóc): Hoắc gia, anh liếc mắt nhìn em một cái đi.

Nhị Mao: Quả đào! ! ! ! Cậu đừng bị tên khốn kia lừa.

Hoắc Lệ: Thất Thất, anh đau lòng.

Đào Thất: Hoắc gia không đau, em thổi một chút là tốt rồi (hô)

【 Nhị Mao hấp tấp, toàn kịch chung 】

Nhị Mao là ai, mọi người có đoán được là ai không? Còn người thầy kia nữa.