Chương 37: Mao Sơn

“Ông chủ, chắc là phía bên trái đó.”

“Bên phải.”

“Chính giữa?”

“Kính mắt, cuối cùng bên nào là nơi Hoắc Lệ đang ở! ! !”

“Ặc… Kim la bàn hỏng.” Một giọng nam lúng túng truyền tới, những thanh âm ồn ào hơn, toàn bộ ấp úng chỉ vào gã đeo kính.

“Được rồi, các cậu trở về đi.” Ông chủ xoa xoa trán, đám anh em này cái gì cũng tốt, ngoại trừ là thích bám người, đến đâu cũng đi cùng.

“Không được, nghe nói Mao Sơn có kẻ mang tội gϊếŧ người, anh không thể đi một mình.” Một giọng nói thần kinh hề hề hơi run rẩy.

“Úuuuuuu ——hồn ma kẻ gϊếŧ người đến đây——” là giọng nói của lão trung niên tương đối tang thương có mùi rượu lâu năm, ông ghé sát vào bên tai run rẩy của thanh niên, đùa dai bắt chước tiếng gào thú hoang, thanh niên sợ quá trực tiếp chạy đến bên người ông chủ, ôm lấy cánh tay ông chủ.

“Chú Tửu đừng đùa nữa, quán rượu một ngày không buôn bán trôi mất bao nhiêu tiền, chú trở về xem đi.” Cảm nhận được vật hình người trên cánh tay, ông chủ bất đắc dĩ nói rằng.

“Một ngày mất đi ba chục ngàn.” Gã đeo kính đẩy đẩy mắt kính.

“Ba chục ngàn? Một ngàn đồng tiền cũng không được, bây giờ lập tức về bán!” Ông chủ đẩy vật trang sức trên người mình ra, đôi mắt híp lại, nụ cười không biết sao làm cho mọi người hơi phát lạnh.

“Không…”

“Được được được, bây giờ chúng ta trở lại.” Chú Tửu kéo cái tên dính người muốn nhảy lên người ông chủ, cười nói.

“Không muốn, ông chủ anh mang tôi theo đi, tôi đã lâu không nhìn thấy anh, không muốn cùng anh tách ra.” Tên dính người giãy dụa khỏi khuỷu tay chú Tửu, không hiểu tại sao nhảy qua trái phải, vẫn trốn không thoát câu thần chú của ông già.

“Ông chủ, chúng tôi trở về, anh lên núi cẩn thận, biệt thự trên núi của Hoắc Lệ hướng đông nam, sườn núi cao nhất.” Người đàn ông che miệng tên kia, sau khi gật đầu với ông chủ rồi cùng chú Tửu lôi hắn đi.

Một cơn gió thổi qua, xa xa truyền đến giọng nói hùng hùng hổ hổ.

“Thả lão tử ra, lỡ như ông chủ gặp nguy hiểm thì sao, đây là Mao Sơn đó, khốn nạn.”

“Bỏ hết ý định đi, chuyện riêng tư của ông chủ để cho hắn tự mình làm, cậu còn muốn bị trừ tiền thưởng sao? Đã quên cảnh bị phạt lần trước tự mình đi tìm Đào Thất?” Giọng chú Tửu trầm thấp như một vị đại gia trưởng, dẹp yên ý nghĩ muốn đi chơi của đứa trẻ to xác.

“Coi như bị trừ tiền thưởng tôi cũng phải đi với ông chủ, nơi này được gọi là Mao Sơn, là Mao Sơn đó.”

Mao Sơn… Một cái tên rất đặc biệt, bọn họ đều biết, không phải Tiểu Đường sợ trên núi có kẻ mang tội gϊếŧ người làm ông chủ bị thương, mà sợ tên ngọn núi này, sẽ tổn thương đến ông chủ.

Muốn nói ai quan tâm ông chủ nhất, có lẽ là Tiểu Đường, theo ông chủ lâu nhất, đem mũ beret ông chủ đưa cho xem như tâm can bảo bối, cùng dáng dấp ông chủ giống nhất, trình độ keo kiệt yêu tiền cũng không kém chút nào.

“Quá khứ đã qua, ông chủ không thèm để ý, cậu cũng đừng tính toán chi li như đứa bé không chịu lớn nữa. Mao Cống Hiến sẽ nhận báo ứng, hiểu không?”

“Mao Cống Hiến phải nhận báo ứng, tỷ lệ tử vong trong vòng hai năm là 10000%.”

Ngay cả gã mắt kiếng cũng đem số liệu ra đùa giỡn, hai người đang an ủi Tiểu Đường, Tiểu Đường cũng chậm rãi bình tĩnh, nhìn đứa trẻ to xác tỉnh táo lại bọn họ cũng buông cậu ra.

Cái tay vừa buông ra, Tiểu Đường chạy như điên như ngựa hoang, chú Tửu kêu chạy chậm lại, tiếng gió xa xa cuốn theo tiếng cười của tên nhóc, “Trở về nhanh lên, kiếm tiền cho ông chủ.”

Mà ông chủ bên này, nhìn sao trên trời đêm cùng chiều gió, tìm kiếm vị trí Đào Thất.

Đúng, ở trên núi một hồi, tạo vận mệnh gặp gỡ tình cờ.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Lệ mang Đào Thất ra ngoài, đây là cơ hội tốt cho ông chủ, dựa theo tính cách Hoắc Lệ, nói không chừng sẽ là lần cuối mang Đào Thất ra ngoài.

Mà hắn là bạn tốt thời thơ ấu của Đào Thất, thời cơ của thân phận này xuất hiện vừa vặn, ông chủ tự tin nghĩ đến chuyện đẹp của hai con chim.

“Cũng không biết khi quả đào thấy mình là tâm tình gì, liệu cậu ấy có còn thích mình không?”

“Nhất định là còn thích, ở bên người tên xa lạ Hoắc Lệ, cậu ấy chắc chắn rất sợ hãi.”

Tiếng thì thầm trong gió là suy nghĩ linh tinh của thanh niên, nghĩ lời thầy đã nói với hắn, bước đi tự tin không ít.

Mà Đào Thất bên này.

Cả người núp trong l*иg ngực Hoắc Lệ, đôi má đỏ bừng.