Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chim Hoàng Yến Trà Xanh Dụ Dỗ Người Xong Không Chịu Trách Nhiệm

Chương 3: Mèo hoang nhỏ

« Chương Trước
Vòng eo gần như phát sáng đặc biệt dễ nhìn thấy dưới ánh đèn.

Nguyên Chung Ly ánh mắt tối sầm lại, duỗi tay kéo quần áo của cậu xuống, trong giọng nói mang theo phần cảnh cáo, “Bây giờ tôi mang em đi thay.”

Hắn vòng tay qua vai Văn Bao Bao ôm người vào trong lòng cũng không quay đầu lại, rời khỏi phòng bao.

Thiếu niên cắn môi dưới, trong mắt hiện lên tia không vui.

Cậu chắc chắn là người đàn ông kia cố tình làm điều đó!

Cậu chính là muốn khıêυ khí©h, làm cho anh ta biết khó mà lui.

Thanh niên nghiến răng nghiến lợi, nở một nụ cười nịnh nọt với Tư Quảng Kỳ bên cạnh, “Tư thiếu, cậu con trai bên cạnh Ly gia kia là ai vậy? Có thể ở bên cạnh Ly gia, có phải là người rất lợi hại không?”

“Hả” Tư Quảng Kỳ không cho là đúng cười một tiếng, “Lợi hại hay không tôi không biết, nhưng mà chỉ là đồ chơi nhỏ thôi, Ly ca hiện tại cảm thấy mới mẻ, chờ khi hết mới mẻ, hắn nhất định sẽ quăng đi.”

Gã ta nói đúng, thanh niên tất nhiên là tin tưởng, ánh mắt anh ta lóe lên, cười rạng rỡ với Tư Quảng Kỳ: “Tư thiếu, để em đỡ ngài đến bên kia nghỉ ngơi, bên kia vừa mở một bình rượu mới chính là chai rượu ngon nhất của quán, ngài nhất định phải nếm thử.”

Trong thang máy, Văn Bao Bao chán ghét muốn cởϊ áσ ra, nhưng Nguyên Chung Ly đè mu bàn tay của cậu lại.

Trong mắt hắn hiện lên sự cảnh cáo: “Nếu muốn cởi thì đợi về phòng đã.”

Hắn ngẩng đầu nhìn camera giám sát nếu Văn Bao Bao cởϊ áσ lúc này, khẳng định sẽ bị người theo dõi camera giám sát nhìn thấy cậu.

Điều này làm cho hắn có chút không vui.

“Nhưng nó dính thật mà.” Văn Bao Bao bĩu môi, dụi đầu vào cổ Nguyên Chung Ly vẻ mặt nũng nịu: “Dính vào người em thật sự rất khó chịu.”

“Chịu đựng.” Nguyên Chung Ly ôm eo của Văn Bao Bao, “Rõ là không uống rượu, làm sao lại giống như uống say vậy.”

Mặc dù giọng điệu của hắn ghét bỏ, nhưng vẻ mặt của hắn cho thấy hắn rất hài lòng với sự làm nũng của Văn Bao Bao, cơ thể vô thức dựa vào gần vào Văn Bao Bao một chút.

Thang máy dừng ở tần cao nhất, tầng cao nhất có tổng cộng bốn phòng.

Nguyên Chung Ly dùng thẻ mở cửa ra, thẻ phòng còn chưa cắm vào chỗ nguồn điện, môi đã bị mùi thơm ngọt lấp kín, một cảm giác trơn nhẵn dễ dàng chui vào.

Ngón tay hắn dừng một chút, thẻ phòng ở trong tay thuận tiện đặt ở tiền sảnh, cánh tay dễ như trở bàn tay nâng người trong lòng ngực lên.

Nụ hôn rất vội vàng, có chút nũng nịu và cố ý, tư thế quyến rũ đến mức không thể buông ra.

Quần áo hai người vốn bị rượu thấm ướt, vì thế cảm thấy có chút nhớp nháp, lúc hôn môi quần áo trở nên rất vướng víu nên vừa hôn vừa cởϊ qυầи áo ra.

Trong phòng rèm cửa cũng không kéo vào, tuy chưa bật điện nhưng đèn bên ở ngoài vẫn sáng trưng, dưới ánh đèn neon vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ của nhau.

Văn Bao Bao lớn lên trắng nõn, sau khi cởϊ qυầи áo ra trên người không có chút mỡ thừa nào, thậm chí còn có những đường cong quyến rũ.

Cậu ôm lấy eo của Nguyên Chung Ly, hai tay ôm đầu hắn, cúi người hôn lên môi hắn.

Cả hai nhanh chóng thành thật với nhau. Hôm nay Văn Bao Bao dường như khác hoàn toàn với ngày thường, như thể cậu đang cố gắng hết sức làm hài lòng người cậu đang phục vụ.

Tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ và yếu ớt, mang theo chúc nức nở.

Tuy nhiên cơ thể lại cuốn chặt lấy hắn, làm cho Nguyên Chung Ly âm thầm nghiến răng, chửi vài tiếng yêu tinh.

Đôi mắt Văn Bao Bao ngấn nước, khuôn mặt đỏ bừng bất thường, ngón tay cậu yếu ớt đặt trên bả vai vủa Nguyên Chung Ly rêи ɾỉ.

Khăn trải giường vốn mềm mại, lúc này đã nhăn nhúm chất đống ở một bên.

Làn da trắng nõn biến thành hồng nhạt, ngón chân hơi cong lên, tiếng rên dài cuối cùng biến mất giữa môi và răng.

Mặc dù chính Văn Bao Bao là người trêu chọc hắn trước, nhưng mà cuối cùng cậu lại là người không thể chịu đựng được nữa mà kiệt sức trước.

Cậu rêи ɾỉ đẩy Nguyên Chung Ly ra, nước mắt đọng ở khóe mắt lộ ra một mạt ửng đỏ.

Nguyên Chung Ly hôm nay phá lệ vui sướиɠ nào chịu dừng lại, liền kéo cậu vào phòng tắm làm hồi lâu, lúc lâu sau Văn Bao Bao giống như cá chết thì mới ôm ra ngoài.

Văn Bao Bao được đặt lên giường liền tự động cuộn chăn lăn vào trong góc, không hề có ý định mở mắt.

Nguyên Chung Ly sau khi hút thuốc ở ban công xong thì bước vào, Văn Bao Bao đã chìm vào giấc ngủ sâu, cái miệng nhỏ sưng tấy, cuốn toàn thân mình vào trong chăn chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.

Hắn đưa tay kéo chăn xuống, nhưng lại kéo không được.

Điều này làm cho Nguyên Chung Ly nhịn không được tức giận mà bật cười, cũng chỉ có Văn Bao Bao dám đối xử mới hắn như vậy.

Hắn nhịn không được nhéo mũi của Văn Bao Bao, làm cho cậu không thở được, cái miệng nhỏ sưng đỏ hé ra, thè đầu lưỡi ra.

Hắn nhân cơ hộ này cúi người ngậm lấy, Văn Bao Bao trong lúc mơ rầm rì còn biết đáp lại hắn, cùng lúc cũng buông chăn ra.

Nguyên Chung Ly liền nhân cơ hội kéo chăn ra một chút rồi tự mình chui vào.

Hắn ôm Văn Bao Bao vào trong ngực, nhìn người tự động ngoan ngoãn nép vô lòng mình, hắn lúc này mới hài lòng nhắm mắt lại.

Hôm nay mèo hoang nhỏ làm lộ ra móng vuốt của mình, nhưng lại có một sự quyến rũ khác.

Giống như là đang ăn cháo trắng mới rau xào, bỗng nhiên lại có thêm chút đồ chua cay.

Phá lệ làm cho người ta ấn tượng mới vừa lòng.

Khi Nguyên Chung Ly tỉnh lại, người trong ngực hắn đã biến mất.

Có một mảnh giấy được đặt trên đầu giường, trên mặt giấy viết một câu ngay ngắn.

[Chung Ly ca ca, em đi học, có hai bộ quần áo đặt ở cửa, em mặc một bộ một bộ khác đặt trên sofa.]

Chữ viết thanh tú tinh tế, một chút cũng không hề giống vẻ hoang dã ở trên giường

Nguyên Chung Ly nhịn không được nhấc khóe miệng, xoay người xuống giường đến phòng tắm để tắm.

Khi nhìn thấy những vết cào trên lưng mình ở trong gương, nhịn không được “Xuýt” một tiếng.

“Thật giống mèo hoang nhỏ.” Nguyên Chung Ly nói tầm một câu, nhưng tâm trạng lại không tệ, hào phòng tha thứ cho điều mèo hoang nhỏ làm hôm qua.

Nghĩ đến đây, chắc chắn hôm qua rất ghen tị cho nên mới để lại dấu vết trên người hắn, thậm chí còn đặc biệt nhiệt tình.

Nguyên Chung Ly nở nụ cười trên môi, tâm trạng rất vui vẻ.

“Mình còn tưởng cậu đến không kịp? Đang định giúp cậu trả lời.” Quý Hòa nhìn thấy Văn Bao Bao từ cửa sau lẻn vào, vội vàng vẫy tay với cậu: “Dự án của cậu đã làm xong chưa?”

“Rồi.” Văn Bao Bao đẩy kính trên mũi lên, gật đầu, “Hôm qua không có ai đến kiểm tra giường đúng không?”

“Không có.” Quý Hòa lắc đầu, đưa bánh bao và sữa đậu nành cho Văn Bao Bao, “Cậu vẫn chưa ăn sáng đúng không, đặc biệt mang cho cậu đó.”

“Cảm ơn.” Văn Bao Bao đúng là rất đói bụng, cũng không khách sáo với Quý Hòa, nhận lấy đồ ăn nhân lúc giảng viên còn chưa tới nhanh chong nhét vào trong miệng.

“Tính tình của cậu thật tốt, cậu nói mọi người đều cùng một nhóm, cuối cùng cậu là người kết lại bài tập còn những người khác lại làm như không có việc gì.” Quý Hòa bất bình cho Văn Bao Bao, “ Cậu nên nói lại với giảng viên một chút, vì sao chỉ một mình cậu làm mà tất cả mọi người lại được hưởng?”

Mặc dù anh học cùng chuyên ngành với Văn Bao Bao, nhưng Văn Bao Bao vào năm hai đã bị nhà lãnh đạo học thuật rất quyền lực trong trường của họ kéo đến phòng thí nghiệm, hiện tại cậu đang thí nghiệm với các anh chị nghiên cứu sinh.

Văn Bao Bao vẫn còn là sinh viên đại học nên tự nhiên bị mọi người sai vặt, ai bảo cậu là nhỏ nhất, hơn nữa trình độ học vấn thấp nhất?

Cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm.

Lại là tầng thấp nhất, thoát nhìn là dễ bắt nạt nhất.

Giống như trong thiên nhiên cá lớn nuốt cá bé.

Tự nhiên sẽ hình thành mâu thuẫn.
« Chương Trước