Chương 56

Sau lần đó, Đoàn Sâm không bao giờ tìm đến Diệp Bạch Tư nữa.

Hắn đã cố lấy hết toàn bộ can đảm, từ bỏ hết toàn bộ lòng kiêu ngạo, ăn nói khép nép cầu xin, cuối cùng vẫn đổi lấy một kết quả bị từ chối.

Vào khoảnh khắc ấy, Đoàn Sâm tin rằng hắn đã vĩnh viễn mất đi Diệp Bạch Tư cả đời này rồi.

Hắn đã bị đập cho vỡ nát, sau đó lại như được định hình trở lại, thế nhưng sai chính là sai, trên đời này không có thuốc hối hận, cho dù hắn có định hình một trăm hay một nghìn lần đi nữa thì cũng không còn khả năng nào khác.

So với hắn, cả người Diệp Bạch Tư giống như hoàn toàn thay da đổi thịt. Chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, ngôi sao đang lên 'New World' đã trở thành người dẫn đầu trong dòng sản phẩm cùng loại, kỹ thuật đột phá hơn gấp nhiều lần, vượt xa tất cả những đối thủ.

Bằng sáng chế bị chôn vùi suốt mười năm này đã sáng lên trong tay Diệp Bạch Tư một cách rực rỡ, do anh hoàn thành, đồng thời cũng hoàn thành chính bản thân anh.

Rõ ràng là người mới trong thực nghiệp, vậy mà anh lại vượt qua những lão làng trong ngành.

Bây giờ khi nhắc đến Diệp Bạch Tư, không ai nghĩ tới cái tên Đoàn Sâm nữa. Tên của anh là New World, là Diệp tổng, là bậc thầy của ngành thực nghiệp, là khách quý của ông cụ Minh Huyên.

Sáng sớm, Diệp Bạch Tư rời giường đánh răng ăn sáng, sau đó thu dọn hành lý rồi đến sân bay.

Anh chuẩn bị đến nước E. Các sản phẩm của 'New World' hiện tại đã nổi tiếng khắp cả nước, kế hoạch tiếp theo của Diệp Bạch Tư chính là mở một chuỗi cửa hàng kiểm định ở nước ngoài, phấn đấu thay thế 'Old World' ở bên đó.

Nếu chỉ là mở cửa hàng thì tất nhiên anh không cần phải đích thân đi, thế nhưng lần này do bên hợp tác muốn giới thiệu cho anh những mối quan hệ mới, vì vậy bọn họ mời anh tham gia một bữa tiệc tối trên du thuyền.

Cũng vào sáng sớm hôm đó, Đoàn Sâm tỉnh dậy, hắn đơn giản thu dọn một chút, thay quần áo, sau đó mở tủ đựng trang sức ra, chọn một chiếc đồng hồ dày hơn từ bên trong hộc tủ.

Mặt đồng hồ được đặt trên mu bàn tay, hắn thuần thục xoay cổ tay qua, khóa lại dây đồng hồ lạnh lẽo, nhẹ nhàng di chuyển một chút để che đi một vết sẹo xấu xí trên cổ tay.

Dù không muốn thừa nhận nhưng hắn đã từng làm một số chuyện rất ngớ ngẩn. Lúc đó hắn chỉ nghĩ, nếu lấy cái chết ra tạ tội thì liệu hắn có được tha thứ hay không.

Sau đó hắn lại đột nhiên nghĩ, với tính cách của Diệp Bạch Tư, sau này khi nói về cái chết của hắn với người khác, chắc chắn anh sẽ thản nhiên cười khẽ một tiếng rồi chế nhạo: "Chỉ là một tên nhu nhược không đáng để nhắc đến mà thôi."

Vì thế hắn lại tự nhấc điện thoại lên gọi xe cấp cứu.

Không một ai kinh động suốt toàn bộ quá trình.

Rời khỏi phòng giữ quần áo, hắn lập tức nhìn thấy một khuôn mặt trắng như ngọc. Đối phương lẳng lặng đứng trước cửa sổ, yên tĩnh nhìn ra bên ngoài, tuy rằng ánh mắt và sắc mặt của anh rất mờ mịt nhưng Đoàn Sâm vẫn bước qua, nhẹ nhàng hôn lên hai má của 'anh' một cái.

"Diệp Diệp." Hắn nhìn khuôn mặt quen thuộc đến cực điểm kia, dịu dàng nói: "Tôi ra nước ngoài vài hôm đây, sẽ về sớm thôi, đến lúc đó tôi làm đồ ăn ngon cho em nhé."

'Diệp Bạch Tư' vẫn không nhúc nhích. 'Anh' thật sự trông rất đẹp, tiếc thay, đôi mắt của anh là giả, thân thể giả, làn da giả, ngay cả tóc cũng là giả.

Đây là mô hình búp bê của Diệp Bạch Tư. Đoàn Sâm giống như một tên biếи ŧɦái, khi không có chuyện gì làm thì hắn có thể ngơ ngác ngồi nhìn 'anh' cả ngày.

Hắn ôm con búp bê lên, nhẹ nhàng đặt nó trên giường, kéo chăn bông đắp lên thân thể của 'anh', nhìn 'Diệp Bạch Tư' nhắm mắt, hắn lại hôn lên trán 'anh' một cái nữa.

Sau đó xoay người rời đi, chuẩn bị lên máy bay xuất phát.

...

Lúc Diệp Bạch Tư đến nơi thì vừa vặn đã là buổi tối, anh vội vàng đưa trợ lý đi nghỉ ngơi, còn mình thì kéo hành lý lên lầu tám. Khi dùng thẻ mở cửa phòng ra, anh đột nhiên nhìn thoáng qua số phòng đối diện.

Trùng hợp thật, là sinh nhật của anh.

Ngồi trên máy bay hơn mười tiếng liên tục, Diệp Bạch Tư cũng không chậm trễ thêm nữa. Anh uống cạn một ly sữa, kiểm tra email trên máy tính, sau khi đảm bảo không có việc gì cần xử lý thì lên giường đi ngủ.

Nhiệm vụ chính lần này là mở rộng quan hệ, vẫn chưa biết có thể hợp tác được hay không, mà bữa tiệc sẽ diễn ra vào tối mai. Sáng hôm sau, Diệp Bạch Tư dậy sớm, anh ăn chút gì đó rồi ra ngoài đi dạo, sẵn tiện du lịch luôn.

Dù sao thì hiện tại anh cũng khá rảnh rỗi.

Đoàn Sâm giống như đã cách chức Tạ Ninh, bây giờ hắn đã quen với việc đích thân xử lý rất nhiều thứ. Một mình kéo hành lý đến phòng được chỉ định xong, hắn cũng đột nhiên nhìn thoáng qua phía đối diện ——

826. Số phòng là sinh nhật của hắn, trùng hợp thật, không biết người ở đối diện là ai nhỉ.

Hắn thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn sang số phòng của mình, đây là do hắn đặc biệt chỉ định, 816, là sinh nhật của Diệp Bạch Tư. Hiện tại hắn rất thích những thứ liên quan đến anh, chuyện gì cũng phải dính dáng đến anh thì trong lòng hắn mới cảm thấy thoải mái.

Ngày hôm sau, Diệp Bạch Tư xuống lầu ăn cơm.

Không thể tạo quá nhiều sự chú ý khi ra ngoài được. Lớn tuổi rồi, anh không muốn tiếp tục giày vò bản thân nữa, nếu khách sạn bao gồm cả bữa sáng thì sẽ tiện hơn nhiều.

Bởi vì hôm qua đến muộn nên Diệp Bạch Tư nằm trên giường thêm một lát. Nhà hàng vào buổi sáng không có nhiều người, một người đàn ông mặc âu phục mang giày da đang ngồi trước cửa kính, đưa lưng về phía anh. Diệp Bạch Tư cũng kê một chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, anh bước thẳng tới, lướt qua đối phương đi đến chiếc bàn phía trước, sau đó xoay người ngồi xuống.

Diệp Bạch Tư thích ánh mặt trời, từ góc độ này, ánh sáng vừa vặn xuyên qua cửa sổ thủy tinh và chiếu lên người anh. Diệp Bạch Tư nhắm mắt lại, cúi đầu thưởng thức bữa sáng.

Chẳng trách một đêm ở đây lại đắt như vậy, đồ ăn thật sự rất ngon.

Diệp Bạch Tư húp một ngụm cháo, đột nhiên anh có cảm giác người đàn ông đối diện đang nhìn mình. Thế nhưng ánh nắng hơi chói chang, Diệp Bạch Tư khẽ hoảng hốt, anh vô thức ngồi dịch vào bên trong một chút, sau đó ánh mắt chạm vào đối phương, cả hai người đều sững sờ.

Đại não của Đoàn Sâm trống rỗng, hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt khiến cho người ta lưu luyến mãi không quên kia, chưa kịp phản ứng thì nỗi nhớ nhung đã tràn ngập trong mắt.

Ngay sau khi nhìn thấy anh, hắn đã lập tức có những hành động rất xấu hổ.

Đoàn Sâm vội vàng cúi đầu.

Trong nháy mắt, hắn bất chợt muốn chạy trốn, thế nhưng lại không nhịn được mà lặng lẽ ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn anh một lần nữa.

Diệp Bạch Tư vốn đang ngây người, bắt gặp ánh mắt yên tĩnh đó, cả người lại bất chợt bị kéo căng ra.

Anh khẽ cau mày.

Đoàn Sâm lại cúi đầu, lẳng lặng nhét đồ ăn vào miệng.

Sau đó hắn vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn anh, bị bắt gặp thì nhanh chóng cúi xuống lần nữa.

Diệp Bạch Tư: "..."

Cái tên ngốc to xác này.

Đã ba năm trôi qua kể từ khi anh cắt tóc, Diệp Bạch Tư nuôi lại tóc dài, bây giờ nó cũng đã mọc đến ngang vai.

Anh thật sự rất thích tóc dài, lúc không để thì không có cảm giác gì lắm, sau khi để rồi mới phát hiện mình rất hợp. Diệp Bạch Tư từ khi sinh ra đã vô cùng thanh tú, tóc ngắn lúc nào cũng khiến anh trông lạnh lùng lúc không cười, tóc dài vừa phải sẽ khiến anh mềm mại hơn nhiều lắm, ngay cả khi không cười thì khí chất của anh vẫn rất điềm đạm, cực kỳ thích hợp với độ tuổi này của anh.

Diệp Bạch Tư dùng bữa rất từ tốn, sau khi thường xuyên bị hắn nhìn trộm thì dần dần có chút không vui: "Anh nhìn cái gì?"

Đoàn Sâm: "..."

Dữ quá à.

Hắn bị dọa sợ, sau đó cúi đầu một lần nữa, lẳng lặng bưng chén đĩa lên rời khỏi nhà hàng.

Diệp Bạch Tư: "?"

Chuyện gì đã khiến cho Đoàn Sâm thành ra thế này vậy?

Diệp Bạch Tư ăn no uống đủ xong thì chuẩn bị lái xe dạo phố. Bước ra đại sảnh, anh lập tức nhìn thấy Đoàn Sâm đang dựa vào mũi xe, Tạ Ninh cầm văn kiện nói gì đó trước mặt hắn. Đoàn Sâm thản nhiên gật đầu, thái độ vẫn lãnh đạm xa cách như trước kia.

Thoạt nhìn cũng không khác gì hồi xưa lắm.

Diệp Bạch Tư bước xuống, thuận tay ném chìa khóa vào xe. Đoàn Sâm bị âm thanh va chạm gây chú ý, hắn nhướng mí mắt lên, giây tiếp theo, thân thể đang lười biếng dựa vào xe đột nhiên đứng thẳng dậy. Hắn vừa né tránh tầm mắt của Diệp Bạch Tư vừa lẳng lặng giấu bàn tay không biết để ở đâu ra sau lưng.

Tạ Ninh nhìn ông chủ biến sắc, lại nhìn thoáng qua Diệp Bạch Tư, y không khỏi sững sờ: "Diệp, Diệp tổng."

Thân phận hiện tại của Diệp Bạch Tư rất đáng kinh ngạc, lúc anh bay khỏi Đoàn Sâm năm đó, không ai nghĩ rằng anh sẽ có thể trở thành một ông lớn trong ngành thực nghiệp. Dường như Kim Dược chỉ là một cái bàn đạp mà thôi, mục tiêu ngay từ đầu của anh mới chính là hạng mục độc quyền bị Đằng Phi chôn vùi.

Người ta thường nói mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây*, mà cái này còn chưa đến mười năm nữa. Tạ Ninh không thể không cảm thấy thổn thức xúc động.

* [十年河东十年河西]: Một câu ngạn ngữ dân gian nói về hiện tượng dòng chảy sông Hoàng Hà không cố định, thường xuyên thay đổi tuyến đường. Câu này chỉ sự biến hóa vô thường của việc đời, có đôi khi sẽ chuyển hướng phản diện, khó có thể đoán trước.

"Trợ lý Tạ."

Vẫn là một câu chào hỏi bình thường, giờ phút này lại dường như mang theo một ý nghĩa khác. Tạ Ninh không nói nên lời, y chỉ cảm thấy anh rất khác so với trước kia, có lẽ là do trau dồi suốt mấy năm qua nên thoạt nhìn anh tự tin cũng như giản dị hơn rất nhiều, mỗi một động tác vô tình đều mang theo một sự khoan thai nhất định.

Tạ Ninh liếc nhìn ông chủ nhà mình đột nhiên trở thành một tên ngốc, y hỏi: "Diệp tổng, ngài đi một mình ạ? Ngài đi đâu vậy?"

"Đi dạo quanh đây thôi."

Bóng dáng của Diệp Bạch Tư biến mất, Đoàn Sâm cũng thu hồi tầm mắt.

Con người ngu ngốc ban nãy lại được thay thế bằng một khí chất cao ngạo quen thuộc.

Đúng thật là một sự biến hình không chút đứt quãng.

Diệp Bạch Tư không ngờ anh và Đoàn Sâm lại có thể gặp nhau nhiều lần như vậy, chưa nói đến chuyện ở chung và ăn sáng cùng một nơi, đến buổi tối, anh lại nhìn thấy hắn trong bữa tiệc trên du thuyền.

"Đoàn." Đoàn Sâm vừa bước vào đã bị một người bạn cũ túm lấy: "Cậu đến đây thật đấy à."

"Giải sầu thôi." Đoàn Sâm cười cụng ly với gã, hắn nhấp một ngụm rượu, thản nhiên liếc nhìn xung quanh một cách không tán thành, sau đó ánh mắt lại rơi vào một đôi trai xinh gái đẹp trên sàn nhảy: "Có vẻ như Klaus đã ôm được người đẹp về tay rồi nhỉ."

"Đúng vậy, theo đuổi mười mấy năm rồi còn gì, có thể xem như thành công. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì năm nay sẽ đính hôn đó."

"Đáng ghen tỵ thật." Đoàn Sâm liếʍ liếʍ môi, người bên cạnh nói tiếp: "Bên kia có nhiều cô gái đẹp lắm, cô gái tóc vàng kia cũng không tồi, nếu cậu ra tay thì chắc cô ấy không nỡ từ chối đâu."

Đoàn Sâm nhìn thoáng qua rồi nói: "Nhưng mà như..."

Chữ 'này' còn chưa kịp phát ra tiếng.

Hắn nhìn thấy một người đang đứng trong đám đông, lập tức trở nên sững sờ.

Người bạn nhìn theo tầm mắt của hắn, gã nói: "Cậu ta là Diệp tổng của New World đó. Hình như là lần đầu đến chỗ này nên ai cũng tò mò về cậu ta hết, giống như được chim bách thanh mời đến vậy. Cơ mà nói chứ, sao tôi cứ thấy cậu ta quen quen... Hai người đều là dân Bình Độ mà hả, cậu có biết cậu ta không?"

"Ừm." Đoàn Sâm vô thức thẳng lưng lên, hắn đáp: "Từng gặp rồi."

Người bạn khó hiểu liếc hắn một cái: "Sao cậu căng thẳng vậy."

"... Có sao?" Đoàn Sâm lại uống một hớp rượu, ánh mắt không tự chủ được đảo qua đảo lại trên người anh, người bạn lên tiếng: "Có vẻ như cậu có hứng thú với vị Diệp tổng đó nhỉ."

"Em ấy... rất đẹp." Yết hầu của Đoàn Sâm di chuyển, hắn lại rót thêm một ly, dùng việc uống rượu để che đi sắc mặt mất tự nhiên của mình.

"Cậu không phải là người đầu tiên nói câu đó đâu, người đẹp phương Đông đều đẹp như thế này hả?"

"Không." Đoàn Sâm nói: "Em ấy đẹp nhất."

Mọi thứ trong bữa tiệc dần dần trôi đi, Đoàn Sâm vừa có chút vui vẻ lại vừa có chút xúc động. Chẳng trách hôm nay hắn có thể gặp lại Diệp Bạch Tư, hóa ra, trong lúc hắn không để ý, người này đã phát triển đến độ vòng quan hệ của anh đã trùng với hắn tự bao giờ.

"Đoàn à, cậu đi đâu vậy?"

Người bạn gọi hắn hai tiếng, sau đó lại phát hiện Đoàn Sâm mắt điếc tai ngơ. Gã men theo con đường mà đối phương đang đi tới, lúc này mới tỉnh ngộ: "Hóa ra là bị câu mất hồn rồi."

Hai má của kẻ câu hồn đỏ rực, anh dẫn người bị câu hồn đến boong tàu.

Diệp Bạch Tư khoát tay lên boong, say khướt nhìn mặt biển tối đen như mực, giọng nói của anh mềm xèo: "Anh vẫn chưa bỏ cuộc hở."

Đoàn Sâm: "..."

Lại bị bắt gặp lần nữa, Đoàn Sâm không hề né tránh, hắn chậm rãi bước tới giữ chặt lan can để nhìn Diệp Bạch Tư. Diệp Bạch Tư ngửa đầu, sườn mặt của anh dịu dàng hoàn mỹ, anh lười biếng nói: "Đừng bảo với tôi rằng đây là do anh sắp xếp nhé."

"Không phải." Đoàn Sâm giải thích: "Tôi không biết em sẽ ở đây thật."

Diệp Bạch Tư chống khuỷu tay lên lan can, tay còn lại chống đầu, ngờ vực nghiêng đầu nhìn hắn: "Vậy anh đi theo tôi làm gì?"

"Tôi..." Đoàn Sâm nghẹn một tiếng, hắn đưa mắt nhìn về phía biển, nói: "Tôi sợ em đến boong tàu một mình, nhỡ có chuyện gì thì biết làm sao."

"Tôi không nhảy xuống biển đâu." Diệp Bạch Tư nở nụ cười, anh nói: "Chỉ là uống hơi nhiều nên có chút choáng váng, tôi muốn ra đây hóng gió để tỉnh táo lại thôi."

Diệp Bạch Tư nguyện ý nói chuyện với hắn.

Thoạt nhìn anh vẫn giống như nhiều năm trước, như thể đã trở lại trạng thái kia. Đoàn Sâm cũng không khỏi nở nụ cười: "Tôi biết."

Diệp Bạch Tư dựa vào lan can bảo hộ, không nói thêm gì nữa.

Đoàn Sâm đang hít thở cùng một bầu không khí và hóng cùng một làn gió biển với anh, khóe mắt hắn lại bất chợt nóng lên. Hắn nhẹ nhàng thở dài, sau đó hỏi: "Em, mấy năm nay... Em sống có tốt không?"

"Tốt." Mái tóc dài bị gió thổi qua, Diệp Bạch Tư đáp: "Tôi đang sống rất tốt, tôi có mục tiêu, có bạn bè, có gia đình lẫn sự nghiệp. Tự mình trở thành ông chủ thật sự rất tốt, không ai phải tức giận với ai cả."

Đoàn Sâm gật đầu nói: "Vậy thì tốt rồi."

"Còn anh thì sao?" Ánh mắt của Diệp Bạch Tư lộ vẻ tò mò: "Anh sống có tốt không?"

"... Tôi sống không tốt."

Hắn đang định kể khổ thì lại nghe tiếng Diệp Bạch Tư phì cười.

Nụ cười của anh rất rực rỡ, ánh sáng trong mắt lấp lánh tựa vì sao. Đoàn Sâm ngây người nhìn anh một lúc, hắn có cảm giác như mình đã được nụ cười này chữa lành.

Giây tiếp theo, hắn chợt nghe thấy Diệp Bạch Tư nói: "Vậy thì tốt thật."

Đoàn Sâm: "..."

Hắn suy nghĩ một lúc, sau đó dè dặt bảo: "Tôi, sau này lúc nào tôi cũng cảm thấy hối hận, những kỷ niệm đẹp lẫn những hồi ức tồi tệ đó... Mỗi lần nhớ đến đều giống như vạn kiếm xuyên tim vậy."

Khóe môi của Diệp Bạch Tư cong lên: "Thật sao?"

"Ừm."

"Tốt quá." Diệp Bạch Tư ôn hòa nói: "Đây là chuyện vui nhất mà tôi được nghe hôm nay."

"... Vậy." Đoàn Sâm hèn mọn bảo: "Để lát nữa tôi đưa em về khách sạn, kể nhiều hơn một chút cho em vui thêm nhé?"