Chương 13: Bộ lạc Kéo Á

Đây là một ốc đảo nhỏ, ở giữa bộ lạc có một cái hồ không lớn không nhỏ. Xung quanh lác đác từng túp lều như để làm nhà ở, từ rất xa có thể thấy mọi người đang đi lại khắp nơi.

Nơi này không có bất cứ dấu vết công nghiệp hoá và điện tử, thậm chí có người đến bây giờ vẫn dùng nến hoặc đèn dầu, cậu có thể nói nó lạc hậu, nhưng nó cũng là tự do thật sự.

Đi theo Charles tới bộ lạc, bởi vì bộ lạc có tính bài ngoại nên Trương Uyên dừng xe tới nơi hơi xa bộ lạc, rồi cùng anh cưỡi lạc đà tiếp tục đi về phía trước.

Do còn một khoảng, hai người câu được câu không trò chuyện: “(Cậu giúp tôi mà tôi còn chưa tự giới thiệu. Tôi là Trương Uyên, sinh viên người Trung Quốc. Còn anh thì sao? Là người nước nào? Tôi thấy anh không giống người địa phương ở đây.)”

“(Tôi là Charles Eugene, là người Pháp. Bạn nhỏ nhạy bén ghê. Tôi ở đây sinh sống ba năm rồi, mình còn sắp cảm thấy mình là người Lạc Mông Tư mất.)”

Charles nói nghe như là tự giễu, nhưng có thể cảm giác anh rất vui. Mà Trương Uyên lại thấy lạ, một người Pháp lãng mạn vì sao ở nơi chim không thèm ỉa mất ba năm?

Nhìn ra Trương Uyên thắc mắc, Charles giải thích: “(Tôi là nhà thơ tự do. Tôi đã ở đây tìm được cảm hứng vô hạn.)”

Kiến thức Trương Uyên học được hạn hẹp, mặc dù cậu đã sống cuộc đời của nguyên chủ nhưng chỉ giới hạn ở tầng dưới chót của xã hội, tiếp xúc không đến những hàm ẩn phong phú văn hóa.

Cậu mới học đại học một năm, là khoa mỹ thuật, không liên quan gì đến văn học nên cũng không biết về Charles Eugene. Đây là cái tên có tầm ảnh hưởng lớn trong giới văn học. Và cậu cũng không biết gia tộc Eugene hoàn toàn không đơn giản.

Bất tri bất giác nói chuyện, bọn họ rốt cuộc đã tới ốc đảo.

“(Haha, bé hai đừng kích động. Là tôi, Charles.)”

Họ còn chưa tới thì đã có bốn năm thanh niên ngăm đen cường tráng chạy ra, tay cầm giáo giằng co với họ.

“Charles, sao anh lại mang người lạ về? Đây là ai?”

Một người chất vấn nói, nhìn dáng vẻ hẳn là người dẫn đầu đám người này.

Sa mạc gió cát rất lớn, khu vực bên ngoài cũng rất mạnh, Trương Uyên được chăm sóc tỉ mỉ hơn một năm đã trở thành bông hoa nhà kính nên khí hậu nguyên thủy ác liệt làm cậu không thích ứng nổi. Hơi nắng một chút hoặc gió manh một cái là da cậu đỏ lên.

Cho nên bọn họ nhìn thấy chính là một chàng trai được bao kín mít được Charles bảo vệ trong ngực.

“Đừng nghiêm túc thế, cậu sẽ dọa đến cậu nhóc này đó.” Anh kéo xuống khăn trùm đầu của Trương Uyên.

Không thể không nói người Trung Quốc rất trẻ, hơn nữa cậu vẫn còn đi học nên cậu trông như là vị thành niên vậy.

“Ôi trời ơi, nó bao lớn rồi? Thành niên chưa? Sao một mình nó lại xuất hiện đây. Quá nguy hiểm rồi.”

Trương Uyên nghe không hiểu lời bọn họ nói, cậu mờ mịt nhìn người đối diện đột nhiên thái độ thay đôi 180 độ với mình, không chỉ không căm thù, thậm chí còn hơi quá mức nhiệt tình, làm cậu không biết làm sao.

“(Đừng sợ, bọn họ nghĩ cậu là vị thành niên, nên thấy cậu một mình xuất hiện ở chỗ này rất nguy hiểm. Họ lo lắng cho cậu.)” nói xong anh lại trấn an xoa xoa tóc cậu.

Bộ lạc này dùng ngôn ngữ của Lạc Mông Tư, do quá ít người sử dụng nên ngay cả điện thoại cũng không dịch ra. Trương Uyên thành một người có mắt như mù, chỉ có thể từ ngôn ngữ cơ thể đoán đại khái họ đang nói gì thôi.

Được bao vây đi vào bộ lạc, do cậu là người lạ, cả trai lẫn gái trong bộ lạc xúm lại ríu rít nói gì đó.

Trương Uyên nghe không hiểu, cho nên chỉ không ngừng mỉm cười. Khi cậu nhìn thấy có mấy đứa nhỏ thì lấy kẹo chia cho chúng nó.

Trẻ em trên khắp thế giới đều rất đơn giản, chắc là vì Trương Uyên cho chúng kẹo, nên chúng liền tự động coi cậu là bạn, kéo cậu đến ốc đảo nhỏ chơi đùa.

Một trận chơi bời sảng khoái kết thúc, cậu được đưa tới bên hồ ốc đảo. Thì ra bộ lạc chào đón cậu bằng cách chuẩn bị một tiệc tối lửa trại. Ở đây không có đèn nê ông và tòa cao ốc như ở thành phố, chỉ có ánh sáng tròn như ngọc cùng bầu trời đầy sao.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, Trương Uyên nhìn nam nữ quơ chân múa tay xung quanh đống lửa, cậu cảm nhận được nội tâm thả lỏng đã lâu không thấy. Dù thời gian vui vẻ này có thể kéo dài ngắn ngủi thế nào, cậu cũng hy vọng giờ khắc này có thể trở thành ký ức quý giá.

Nơi này mọi người quen xem lúc mặt trời mọc để đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Sau tiệc tối vui vẻ là tới giờ nghỉ ngơi. Một ngày bận rộn qua đi, cậu cũng chưa biết mình sẽ đi đâu.

Nhìn thấy Charles đi tới, cậu vội vàng hỏi: “(Charles, vậy tôi nghỉ ngơi ở đâu?)”

“(Cậu đi với tôi. Do ở đây cơ bản không có người lạ tới nên không có lều trại dư. Cậu trước ngủ với tôi. Nếu cậu không quen thì qua hai ngày tôi sẽ làm cho cậu cái lều mới.)”

Anh vừa nói vừa dẫn đường.

Nghe Charles nói, Trương Uyên có chút do dự.

Khoảng thời gian bên cạnh Lục Minh, cậu đã cảm nhận đủ du͙© vọиɠ khống chế và chiếm hữu biếи ŧɦái đến mức nào. Nếu bị hắn biết mình ngủ chung với người đàn ông lạ, không biết hắn lại muốn phát điên gì nữa.

Trong đầu cậu miên man suy nghĩ, bọn họ đã tới lều Charles, xốc lên cửa mành thì có thể thấy bên trong không nhỏ.

“(Ở đây không có giường đệm cho cậu ngủ, nhưng tôi nhớ trong xe cậu có túi ngủ. Tôi sẽ giúp cậu mang túi ngủ lại đây. Tối nay cậu nằm tạm đi, thiếu thứ gì thì ngày mai tôi sẽ sắp xếp.)”

“(Cảm ơn cậu, Charles.)”

“(Đừng khách sáo Uyên. À tôi chưa hỏi cậu muốn ở đây bao lâu?)”

Trương Uyên cũng không biết, chính xác mà nói là không biết mình có thể ở đây bao lâu.

Charles nhìn thiếu niên ngây ngốc, anh không có hỏi lại, có thể nhận ra lý do cậu nói du lịch là lời nói dối. Nhưng thiếu niên này yếu ớt làm anh không đành lòng hỏi lại, anh đành yên lặng thu dọn rời khỏi lều.

Trương Uyên bên này đã tìm được nơi đặt chân bắt đầu nghỉ ngơi, Lục Minh lại còn ở thủ đô Lạc Mông Tư lập kế hoạch bắt cậu về.

Để sớm bắt được cậu, hắn đã điều động một lượng lớn cấp dưới trong nướ. Động tác lớn như thế cũng làm những gia tộc khác như sài lang hổ báo người được mùi, chúng đáng ngo ngoe rục rịch. Điều này làm cho Lục Minh vốn chưa bắt được người Lục Minh càng thêm âm trầm táo bạo.

“Lâm Nam, bên này giao cho cậu. Cho mấy đội đi từ bên kia, nên mau tìm mấy người dân bản xứ dẫn đường. Nhớ phải nhanh bắt được người. Tôi phải về nước. Một đám vô dụng, ngay cả mấy con sâu con không biết sống chết cũng trị không được.”

Lục Minh sắc mặt tối tăm phân phó xong, nhịn không được đè đè cái trán.

“Có tin tức lập tức cho tôi biết.”

“Vâng, Lục tổng.”

Từ khi biết tin đến bây giờ đã qua hai ngày, hắn ngoại trừ ở trên đường ngủ mấy tiếng thì chưa nghỉ ngơi. Tìm không thấy người làm hắn nôn nóng hơn, giấc ngủ không đủ khiến hắn mệt mỏi, hắn càng có cảm giác đè nén.