Chương 11.1

Lục Minh không do dự, đã biết phương hướng liền lập tức đến biệt thự.

Sải bước đẩy cửa vào, quả nhiên hắn thấy mẹ mình đang ngồi trên sô pha thảnh thơi cắm hoa, như đã sớm biết hắn sẽ đến.

“Mẹ giấu người của con ở đâu rồi?” Lục Minh ngữ khí thật không tốt, nhưng hắn chưa từng có sắc mặt tốt với mẹ mình.

Mẹ Lục phất tay kêu mọi người lui ra, mở miệng nói: “Con mới đến đã đi chất vấn mẹ, con làm con thế à. Sự tôn trọng tối thiểu dành cho mẹ mình đâu?”

Lục Minh cười nhạo nói: “Con không tôn trọng mẹ đã nhiều năm rồi, mẹ đừng để ý lúc này. Mẹ nói đi, mẹ giấu Trương Uyên ở đâu? Vì sao mẹ muốn làm vậy?”

“Nó chỉ là một tên vô dụng, mà có nhiều đứa con trai ở gia tộc khác tốt hơn. Con lãng phí thời gian với nó làm gì? Mẹ đã không ngại chuyện con thích nam hay nữ, nhưng con không thể ở bên cạnh với người không ra gì được. Mẹ không cho phép.”

Bà lấy điện thoại ra, “Mẹ biết con thích gu này. Nên mẹ đã chọn cho con mấy người không tồi, con sắp già rồi, nên quen nghiêm túc. Chờ ngày mai thì con đi xem đi.”

Lục Minh tức quá hóa cười, mẹ mình vẫn dễ bị lừa, ngoại trừ khôn khéo chuyện cung đấu thì chuyện khác lại dốt đặc cán mai.

“Những người đó tìm mẹ à?” Giọng nói Lục Minh mang theo tức giận lại rất bất đắc dĩ.

“Đúng thì thế nào, mẹ nói không đúng sao? Một sinh viên chưa ra xã hội có thể giúp gì cho con?” Mẹ Lục nói.

“Giờ con còn cần người khác có ích cho con sao? Con đã trở thành người không ai ở Kinh Thị dám trêu vào, hiện tại là những người đó tới xin con cho họ chút chỗ tốt. Họ còn dám dõng dạc nói mình là có ích, xứng sao?” Lục Minh tràn ngập trào phúng.

“Con nói họ không xứng, vậy Trương Uyên xứng à? Một tên vô dụng mà thôi.” Nhìn thấy Lục Minh không nghe lời, mẹ Lục ngữ khí cũng càng thêm không tốt.

Trương Uyên đã được hắn nhận định là đồ của mình rồi, mà mẹ Lục lại gần như nhục nhã cậu làm hắn trầm mặt.

“Em ấy là người của con, về điểm này thì tốt hơn nhiều sâu mọt đó không biết bao nhiêu lần.” Giọng nói Lục Minh cuồng vọng lại lạnh nhạt.

“Trong mắt con còn có người mẹ này không? Mẹ làm như vậy không phải vì muốn tốt cho con sao? Con quen với người như vậy thì bên ngoài sẽ nói con thế nào? Ỷ thế hϊếp người? Bao nuôi đàn ông? Đây là lời dễ nghe à? Sao con…”

“Két…” Lục Minh một chân đá lên bàn trà phát ra âm thanh chói tai, cắt ngang lời mẹ Lục.

“Con lần này tới không muốn nhắc lại chuyện cũ, con chỉ muốn biết mẹ giấu người ở đâu.”

“Mẹ sẽ không nói cho con, muốn biết nó ở đâu thì tự điều tra đi.” Mẹ Lục không hợp tác làm hắn càng thêm bực bội.

“Mẹ không nói? Vậy con chỉ có thể tự mình động thủ.”

Sự kiên nhẫn của Lục Minh có hạn, nhìn thấy không hỏi được tin từ mẹ Lục thì hắn sử dụng biện pháp cứng rắn. Vì nếu thời gian càng dài, con chim nhỏ của hắn sẽ bay xa hơn.