Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chim Hoàng Yến Hắn Quá Mức Lộng Lẫy

Chương 34: Nhảy xe

« Chương TrướcChương Tiếp »
(*) Tác giả đổi tên Lâm Trạch -> Lâm Mộc nên mình đổi từ chương này nhé.

……..

“ Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.”

Mạnh Lạc cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên môi Thẩm Cận chỉ trong chốc lát, rồi ngay lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói: “Anh bị nhiệt miệng môi nứt ra.”

Thẩm Cận dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu hắn một cái, bực bội nói: “Tôi hỏi cái đó sao?”

Thẩm Cận vừa mặc quần áo, vừa nói: “Cậu hôm nay nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi! Có việc gì thì gọi điện thoại.”

Mạnh Lạc “Ừm” một tiếng.

Mấy ngày trước đã hẹn cùng người chơi bóng bàn, sáng sớm Thẩm Cận đã thay quần áo và ra ngoài.

Khi đến nơi, Thẩm Cận thấy chủ nhiệm Chu đang chơi bóng với người khác!

Người đó quay lưng về phía Thẩm Cận, cúi người, tay áo xắn lên mấy lần, lộ ra cổ tay gầy và gân xanh dường như sắp đứt trên làn da mỏng manh và trắng bệch kia.

"Thẩm tổng à! Cậu cứ ngồi một lát, tôi phải chơi một ván với Chủ nhiệm Chu trước."

Người kèm theo lúc này cũng xoay người lại, đó là Lâm Mộc.

Hắn đẩy đẩy cặp kính, mỉm cười với Thẩm Cận, "Thẩm tổng."

Thẩm Cận bĩu môi, không tỏ ý kiến gì mà ngồi xuống ghế bên cạnh để xem họ chơi.

Việc Lâm Mộc có mặt cũng không làm Thẩm Cận ngạc nhiên.

Muốn thuận lợi giành được mảnh đất đó từ chỗ Lục Phong thì phải vượt qua cuộc đấu thầu của Chủ nhiệm Chu. Trong chuyện này, Lâm Mộc cũng có chút liên quan, giống như Thẩm Cận.

Thẩm Cận không rành về môn bi-a snooker, nhưng Lâm Mộc rõ ràng rất thành thạo.

Sau khi đánh vào quả cầu đỏ, không còn cơ hội đánh vào các quả cầu bi màu khác nữa, nên hắn nhường lượt chơi cho Lý tổng.

Lý tổng phải giải quyết tình thế khó khăn.

Rõ ràng sau khi xuất ngoại, Lâm Mộc đã có những thành tựu đáng kể. Thẩm Cận đã nghĩ rằng Lâm Mộc sẽ không mãi im lặng.

Họ thường xuyên gặp nhau, nên chuyện dừng lại khó có thể xảy ra.

Trong khi Thẩm Cận vừa ra khỏi nhà, Mạnh Lạc cũng theo sau để tham dự buổi tiệc đóng máy mà công ty tổ chức cho mình.

"Này! Mạnh Lạc, tìm tôi làm gì!"

Giọng nói của Lục Phong uể oải, như thể vừa bò dậy từ giường của ai đó.

Mạnh Lạc đáp: "Tìm cậu để xử lý một số việc."

"Làm việc gì? Sao thế, gần đây có chuyện gì không ổn với phụ nữ kia nhà cậu à, vì con bà ta xuất ngoại mà bà ta làm khó cậu à?" Ở đầu dây bên kia, Lục Phong nằm dài trên sofa, dáng vẻ hết sức thoải mái, thô lỗ và vô tư.

"Vẫn ổn! Có Mạnh Thường Lâm chống lưng, bà ta không dám làm gì tôi." Mạnh Lạc lãnh đạm trả lời, mở chai nước khoáng và uống một ngụm.

Lục Phong khẽ "Vãi" một tiếng, rồi hỏi tiếp: "Vậy cậu tìm tôi làm gì?"

Mạnh Lạc nói: "Có người gửi ảnh của tôi cho paparazzi, cần cậu ngầm xử lý một chút."

"Chỉ có vậy thôi." Lục Phong đáp một cách không mấy quan tâm, "Tôi đã từng nói rồi, cậu trở thành minh tinh làm gì, nếu cậu sớm về công ty của ông bố nhà cậu, thì có chuyện gì xảy ra với người phụ nữ kia và con của bà ta gây ra, ông bố cậu chắc chắn sẽ giải quyết hết cho cậu."

"Đừng nhắc đến ông ấy nữa!" Mạnh Lạc không nhận cha mình, ánh mắt đầy chán ghét.

Lục Phong cười, "Được thôi, tôi sẽ tìm người xử lý."

"Đúng rồi, người thầm thương của em trai cậu, chính là Thẩm Cận, đúng không? Không phải tôi nói này làm sao cậu có thể theo đuổi anh ta?" Lục Phong biết, Mạnh Mặc Vũ đã theo đuổi Thẩm Cận suốt bảy năm mà vẫn không thành công.

Tay Mạnh Lạc khựng lại, mí mắt run run, nói: "Chuyện đó cậu đừng nhắc tới!"

"Tôi biết mà." Lục Phong nói đầy hiểu biết: "Thẩm Cận là ai chứ, dù hai người có thật sự lên giường, thì cũng sẽ cãi nhau về chuyện ai trên ai dưới, ai là 1 ai là 0 thôi."

Mạnh Lạc nhấc mí mắt lên, lạnh nhạt nói: “Thẩm Cận sẽ là người nằm dưới.”

“Cái gì? Mạnh Lạc, cậu đừng có đùa, làm sao Thẩm Cận có thể là người nằm dưới được chứ.” Lục Phong càng nghĩ càng thấy lố bịch, “Không có khả năng, không có khả năng, anh ta mà nằm dưới, ai dám đè Thẩm Cận chứ.”

“Chỉ là tưởng tượng thôi……” Lục Phong nghĩ đến Thẩm Cận, dừng lại một chút, lẩm bẩm nói: “Nếu Thẩm Cận chịu làm người bị đè, khuôn mặt đó... thật sự rất tuyệt.”

Mạnh Lạc mặt trầm xuống, giọng nói lạnh lùng và tuyệt tình, “Cậu thật sự dám nghĩ thế!”

Lục Phong chỉ cười cười, “Khi nào rảnh thì gặp nhau.”

“Ừ.” Mạnh Lạc cúp điện thoại.

Buổi tiệc đóng máy là công ty tổ chức cho hắn, nhưng Mạnh Lạc không thấy các diễn viên chính khác, chỉ có một phó đạo diễn ngồi đó, xung quanh là vài người hắn không quen biết.

Mạnh Lạc cảm thấy kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều.

……

Bên này Thẩm Cận vừa ra khỏi tòa nhà thì nhận được điện thoại của Lưu Việt.

“Thẩm tổng, tôi không tìm thấy anh Lạc!”

Thẩm Cận hỏi: “Ý cậu là gì?”

Lưu Việt run rẩy nói: “Anh Lạc ở buổi tiệc đóng máy uống khá nhiều rượu, tôi bị sai đi lấy chút canh giải rượu, quay lại thì không thấy anh ấy đâu.”

“Bây giờ phải làm sao đây?”

“Đợi tôi đến!” Nói đến đây, Thẩm Cận cảm thấy tức giận.

Lưu Việt thực sự không phù hợp để theo hắn ra ngoài, làm trợ lý mà không biết xử lý tình huống, ngay cả chuyện chắn rượu cũng không xong, duy nhất có tác dụng là biết gọi điện thoại khi có chuyện.

Nếu là anh, chắc chắn sẽ không giữ loại người này bên cạnh ăn không ngồi rồi.

Lâm Mộc từ phía sau đi tới, “Em có chuyện gì à?”

Thẩm Cận gật đầu, “Tôi phải đi rồi, anh nói với Chủ nhiệm Chu một tiếng.”

“Anh đi cùng em.”

Thẩm Cận dù trong lòng đang bực bội, nhưng mặt vẫn cười, “Anh đi cùng tôi làm gì? Anh ở lại bồi Chủ nhiệm Chu, nói với ông ấy tôi sẽ mời ông ấy lần sau.”

Thái độ của Thẩm Cận đối với Lâm Mộc rất bình thường, anh không thể vì hận thù cũ mà quyết định đi tìm người tính sổ.

Dù anh có thù dai, những tình cảnh quyết liệt ngày xưa vẫn rõ ràng trong đầu anh như vừa mới xảy ra hôm qua. Nhưng hôm nay suy nghĩ kỹ lại, họ chẳng có thù hận sâu sắc gì.

Chỉ là trong những năm tháng thanh xuân nông nổi, bị người mình tin tưởng nhất, yêu nhất ghét bỏ, lòng tự trọng không chịu nổi, dưới sự phẫn hận, đã chấm dứt một đoạn tình cảm không rõ ràng thôi.

Chuyện này dù Thẩm Cận còn nhớ, đến nay nhớ lại vẫn thấy bực bội, nhưng không đến mức muốn trả thù vì không cam lòng.

Vì vậy, sự phẫn nộ cũng không hướng về phía Lâm Mộc.

Bỏ lại Lâm Mộc, Thẩm Cận gần như đua xe đến, đến nơi vừa lúc thấy Mạnh Lạc được người đỡ lên một chiếc Gusteau.

“Mạnh Lạc ——”

Xe vừa mới khởi động, Mạnh Lạc có chút men say liền nghe được tiếng của Thẩm Cận. Ánh mắt hắn quét về phía kính chiếu hậu, cảm giác say lập tức tỉnh táo đi vài phần!

Nhìn rõ vị trí của mình, trên đùi còn đặt tay của một người khác, hắn liền quát lên: "Dừng lại!"

"Đây không phải là xe của công ty, Lưu Việt đâu! Thả tôi xuống!" Mạnh Lạc mặt mày âm trầm, hắn không nghĩ công ty lại tìm cách giải quyết bằng cách đưa hắn lên giường của người khác.

"Đừng mà! Tôi đã mong đợi em từ lâu, để đưa em ra ngoài tôi đã tốn không ít tiền bạc và mối quan hệ." Người đàn ông kia sờ sờ đùi Mạnh Lạc, trên mặt nở nụ cười.

Người đàn ông có chút béo, trên người có nhiều hình xăm dữ tợn, nửa bên cánh tay xăm hình con rồng, trước ngực còn có hai cái tay đấm, vừa nhìn đã biết là người chuẩn bị kỹ lưỡng, không dễ đối phó.

Ngay sau đó.

"Ê! Ê ê, Mạnh Lạc em làm gì vậy?"

Người đàn ông trơ mắt nhìn Mạnh Lạc ở ghế phụ tháo đai an toàn, chưa đợi xe dừng lại đã mở cửa xe nhảy ra ngoài.

Tiếp theo là vài vòng lăn lộn, Mạnh Lạc ngã lăn ra mặt đất, người đàn ông kia hoàn toàn bị dọa sợ!

Chuyện gì vậy? Nhảy khỏi xe? Đây là liều mạng mà!

Người đàn ông dừng xe, mặt tái mét, mắng chửi dữ dội rồi ra lệnh cho thủ hạ kéo Mạnh Lạc từ dưới đất lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »