Chương 29: Báo cáo

Charles im lặng ngồi dậy, không thèm nhìn người đàn ông trên sô pha mà trực tiếp rời đi ngay lập tức.

Lục Phong cả người kiệt sức, nằm bệt trên sô pha, nghiêng đầu nhìn bóng dáng cao thẳng quyết tuyệt của Charles, đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, nhưng chỉ là một chút.

Anh tự an ủi mình: “Người đẹp như vậy anh ta đều đã ngủ qua, không thể nào chỉ có mình mình mệt mỏi! Huống chi mình không thể vì một cái cây mà từ bỏ cả khu rừng.”

Tự an ủi như vậy, Lục Phong thật sự lập tức trở nên phấn chấn hẳn lên.

Không mệt mỏi chính là có lời, gặp phải loại ngu ngốc như Charles, anh thực sự lời to!!!

Lần tiếp theo bọn họ gặp nhau, phỏng chừng chính là tại lễ đính hôn của Lục Tình.

Nghĩ đến Lục Tình, chẳng phải Charles đến Trung Quốc là để đính hôn với Lục Tình sao? Người đàn ông của chị mình vô tình đã ngủ với mình trước, nghĩ đến đây Lục Phong không nhịn được cười lên.

Sảng khoái!

Lục Phong lúc này nghĩ đến "bạn tốt" của anh, đã muộn thế này, cuối cùng vẫn chưa gọi điện thoại được.

"Bạn tốt" của anh có thể gọi còn thảm hơn anh nhiều, rõ ràng mẹ là vợ hợp pháp, nhưng bản thân lại bị xem như con riêng của vợ lẽ, đến giờ vẫn không có danh phận, không biết buồn bực đến mức nào!

Tuy nhiên...

Nghe hắn nói là đang theo đuổi bạn trai của đứa em hắn ghét bỏ kia.

Quả nhiên cuộc sống không thể so với những điều tốt đẹp, chỉ có tìm những điều tệ hơn, mới có thể có chút an ủi.

Mạnh Lạc hiện giờ tình trường đắc ý, sự nghiệp cũng hô mưa gọi gió.

Khoảng thời gian trước phát hành poster phản ứng không tồi, fans đều không phản cảm với gương mặt mới này, liên tục tăng.

Sau hai tháng rưỡi quay, cốt truyện của 《 Đại Đạo 》 cũng đến phần quay cuối cùng.

Đạo diễn Vương muốn quay nhanh lên, thời gian quay trước đây đã được cắt thành một đoạn lớn, mau chóng mang đi kiểm duyệt. Nếu nhanh, còn có thể kịp kỳ nghỉ đông Tết Âm Lịch năm nay, lượng khán giả tốt cũng có thể mang lại lợi nhuận, kiếm tiền mới là mục đích chính của Diệu Tinh.

"Dừng lại! Chuẩn bị!!! Chuyên viên trang điểm lên dặm lại cho diễn viên."

Vương Ức cầm bộ đàm bắt đầu ra lệnh, “Máy quay số 3 tiến lên một chút, lại gần diễn viên hơn một chút.”

“Ánh sáng, chiếu xuống, đúng đúng đúng…”

……

Sau một hồi bận rộn, Vương Ức chạy tới chạy lui trên phim trường, mọi thứ đều diễn ra thuận lợi, khiến tâm trạng của Vương Ức rất tốt.

Ông vỗ vai Mạnh Lạc và nói: “Không tồi không tồi, mấy ngày nay trạng thái quay của cậu duy trì rất tốt. Sau khi hoàn thành bộ phim này, nếu có kịch bản tốt như vậy nữa, tôi sẽ tìm đến cậu đầu tiên.”

“Được, cảm ơn đạo diễn Vương.”

Hai người thân thiện trò chuyện vài câu, sau đó Mạnh Lạc liền đi tháo trang phục.

Hôm nay Lưu Việt không đi cùng hắn đến phim trường, nói là về quê một chuyến, bị cha mẹ lôi kéo đi xem mắt. Mấy ngày này cậu ta có lẽ sẽ không trở lại, không có trợ lý, mọi việc đều phải tự tay làm lấy.

Nhưng mà, Lâm Chu lại đến.

“Sao cậu lại tới đây?”

Mạnh Lạc và Lâm Chu trừng mắt nhìn nhau.

Lâm Chu đầu tiên là một khuôn mặt đơ, đặt hộp cơm mang theo trong tay lên bàn của Mạnh Lạc, “Trợ lý Lưu không có ở đây, cái này là sếp tổng bảo tôi mang cơm cho anh.”

Mạnh Lạc trong tay đang ôm hộp cơm đã ăn dở một nửa, lại ngẩng đầu nhìn hộp cơm giữ nhiệt tinh xảo.

“Cậu Mạnh đã ăn rồi, xem ra cơm của sếp tổng vẫn là đưa đến muộn.”

“Không sao, tôi ăn rất nhiều, hai phần cũng có thể ăn hết.” Mạnh Lạc cắn chiếc đũa, ngăn Lâm Chu muốn lấy đi hộp cơm, nói không rõ ràng: “Phần này cũng để lại ở đây đi!”

Lâm Chu quả nhiên dừng lại, sau đó liền ngồi xuống một bên.

Mạnh Lạc quay đầu hỏi: “Sao cậu vẫn chưa đi?”

Lâm Chu lấy ra quyển sổ ghi chép, đẩy mắt kính trên mũi, bày ra thái độ công việc, nói: “Ở lại đây để ghi nhớ phản ứng của cậu Mạnh, xong việc tôi có nhiệm vụ báo cáo lại với sếp tổng.”

“Cái này có gì mà báo cáo, lại không phải công việc.” Mạnh Lạc nói rồi mở hộp cơm ra, mới hiểu được ý của Lâm Chu là gì.

Bên trong có hai món ăn, cà chua xào trứng và cải bó xôi xào tỏi, nhìn món ăn như vậy không giống như món của đầu bếp nhà hàng nào đó làm được, trừ khi họ muốn phá sản sớm!

—— Chắc chắn là Thẩm Cận làm rồi!

Nhớ đến Thẩm Cận từng nói trước đây: “Để xem thử tôi đây có làm cậu mê mẩn đến chết không…”

Lâm Chu thấy Mạnh Lạc ngơ ngác, ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Mạnh Lạc trong lòng thấp thỏm, lo lắng mà gắp một miếng đưa vào miệng, không khó ăn như tưởng tượng, nhưng cũng không đến mức ngon.

Tóm lại, một món thì nhạt nhẽo không có vị, một món thì không có từ ngữ nào có thể diễn tả được…

"Như thế nào rồi?"

Thẩm Cận ngồi trên sô pha xem tin tức kinh tế tài chính, Lâm Chu ở bên cạnh báo cáo công việc, "Sếp tổng, anh ta ăn xong đồ ăn của ngài mà không nói gì, chỉ uống hết một chai nước khoáng."

Thẩm Cận vuốt cằm, suy nghĩ rồi nói: "Xem ra Mạnh Lạc không có cảm nhận đặc biệt gì về đồ ăn của tôi làm!"

Lâm Chu không nói gì.

Thẩm Cận quay đầu hỏi: "Vậy tôi còn nên tiếp tục đưa đồ ăn sang đó hay không?"

Lâm Chu cân nhắc rồi mở miệng, "Trước khi đi, cậu Mạnh có để lại một câu cho ngài."

Thẩm Cận: "Vậy sao cậu còn không nói sớm."

Lâm Chu: "......"

Thẩm Cận truy vấn: "Hắn ta nói cái gì?"

Lâm Chu chỉnh lại kính mắt rồi nói: "Anh ta nói những chuyện nhỏ như thế này không cần phiền đến kim chủ, anh ta còn trẻ, còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa để đi theo bồi ngài."

"......"

"Đệt mẹ!" Thẩm Cận buột miệng chửi thề.

Lưu Việt xin nghỉ hai ngày về nhà, trên bàn cơm đã bị cha mẹ thúc giục chuyện kết hôn.

Ba của Lưu Việt như thường lệ hỏi: "Con tốt nghiệp một hai năm rồi, ra ngoài xã hội đang làm gì vậy?"

Lưu Việt ôm bát cơm, lẩm bẩm: "Làm trợ lý, con đã nói với ba rồi."

Ba của Lưu Việt không vui, "Con học máy tính, sao tốt nghiệp hai năm rồi còn đi làm trợ lý, làm trợ lý một tháng được bao nhiêu tiền. Con tính cưới vợ như thế nào?"

"Ba ——" Lưu Việt kêu một tiếng.

"Được rồi, được rồi, ba không nói nữa."

Lúc này, mẹ của Lưu Việt chen vào: "Con về đúng lúc lắm, hôm qua con gái dì Trương cũng về, hai đứa hồi nhỏ có chơi với nhau, lần này gặp mặt nhau chút đi."

Lưu Việt nhìn mẹ, nói: "Con hồi nhỏ chơi với con gái dì Trương lúc nào, hoặc có khi chơi thật nhưng cũng là lúc còn nhỏ, bây giờ nhiều năm trôi qua rồi, sớm đã quên mặt nhau."

Ba của Lưu Việt nói: "Vậy thì đi gặp một lần, gặp một lần là sẽ biết nhau thôi."

"Con không đi." Lưu Việt lập tức từ chối, "Ba mẹ bảo con gặp một lần, chẳng phải là đang biến tướng chuyện này thành đi xem mắt sao! Con không đi."

"Này, con trai này..." Ba của Lưu Việt còn chưa kịp mở miệng, đã bị mẹ cậu ngăn lại.

Mẹ của Lưu Việt trừng mắt nhìn ba của Lưu Việt, cười nói: "Con đi gặp một lần thì làm sao chứ? Chúng ta cũng không ép buộc con làm gì, ba mẹ đều vì tốt cho con thôi."

Lưu Việt nhìn ba mẹ mình, đau đầu nói: "Mẹ, con mới có 23 tuổi."

Ba Lưu buông đũa xuống, gằn giọng nói: “23 tuổi thì làm sao, tuổi đó không còn nhỏ đâu, ba với mẹ mày lúc ấy đã sinh ra mày rồi.”

“Đúng vậy! Con cứ đi gặp một lần, nếu không thích thì hai người chúng ta cũng không ép buộc mà.” Mẹ Lưu gắp đồ ăn cho Lưu Việt, bắt đầu thuyết phục, “Mẹ hỏi qua rồi, cô gái đó xinh đẹp, tính cách tốt, lại còn làm việc trong biên chế nhà nước.”

“Bọn con muốn làm gì thì làm, không cần quan tâm đến việc xem xét chính bản thân mình. Chỉ cần chuyện này chưa được quyết định, một ngày bọn con gặp gỡ năm sáu người cũng không có vấn đề gì cả.”

Lưu Việt vỗ trán, có vẻ không chịu nổi khi bị cha mẹ thúc ép. Cậu đặt đũa xuống, nói: “Ba, mẹ, nếu con biết trước là hai người gọi con về để đi xem mắt, thế nào con cũng sẽ không trở về đâu.”