Mạnh Lạc nhéo ngón tay của Thẩm Cận cười: “Chưa có nghĩ ra?”
Lâm Chu đang từ cửa tiến vào.
Phía sau cậu ta là một đám người mặc vest phẳng phiu, cầm túi văn kiện. Vừa đứng ở cửa, Lâm Chu liền dừng lại và không tiến về phía trước nữa.
Thẩm Cận cầm áo khoác ở sô pha đặt lên khuỷu tay, đứng trước cửa, mỉm cười cưng chiều nói: “Chưa nghĩ ra thì cứ từ từ nghĩ, tôi có rất nhiều thời gian.”
Sau khi trở về, Thẩm Cận nhìn chằm chằm vào báo cáo hợp đồng trong ba ngày, lập kế hoạch và chỉ tiêu cho quý tiếp theo, bận rộn đến mức trời đất tối sầm, đầu óc choáng váng. Cuối cùng anh cũng có thể dừng lại, thở một hơi dài và uống một ngụm cà phê lạnh.
Bên ngoài trời đã tối, người trong công ty nên về đã về hết, ngay cả Lâm Chu cũng bị Thẩm Cận sớm tống cổ về.
Thẩm Cận nhắn đôi mắt khô khốc, sưng to, nhéo sống mũi, ngã người vào ghế da, ánh sáng xanh trắng từ máy tính chiếu lên mặt, tạo ra những hình khối sáng tối rõ ràng.
Điện thoại trong tầm tay reo không ngừng. Thẩm Cận mò mẫm trên bàn hai vòng, không nhìn tên người gọi mà áp hẳn lên tai, “Alo?”
Đầu dây bên kia đầu tiên là âm nhạc ầm ĩ, chấn động đến mức Thẩm Cận nhíu mày, rồi trở nên yên tĩnh hơn, tiếp theo nghe thấy giọng của Lục Phong.
Lục Phong: “Thẩm tổng, sao bên cạnh cậu yên tĩnh vậy, không lẽ giờ này còn đang tăng ca ở công ty sao?”
Thẩm Cận: “Cậu có chuyện gì?”
Lục Phong: “Đương nhiên là có chuyện. Tiểu Vệ đang ở chỗ tôi, cậu không muốn gặp sao?”
“Tiểu Vệ?” Thẩm Cận hơi nghi hoặc, cái tên này… nghe quen quen.
Lục Phong cũng nghe ra sự nghi hoặc của Thẩm Cận, trêu chọc nói: “Không thể nào Thẩm tổng, ngài quý nhân hay quên, ngay cả Tiểu Vệ cũng quên. Chúng ta trước kia quen nhau là vì hắn, còn đánh nhau một trận.”
Nghe vậy, Thẩm Cận thật sự có chút ấn tượng.
Trước đây, khi Thẩm Cận mới tiếp quản Diệu Tinh còn chưa tốt nghiệp đại học, anh thuộc loại tân binh chưa có kinh nghiệm. Những người lâu năm trong công ty thấy anh còn trẻ, lạ mặt nên không phục, âm thầm làm giả báo cáo và lừa gạt anh.
Anh không phải không biết, ngay cả người nhà cũng không muốn giúp anh.
Lúc đó, anh đúng là trong giai đoạn khó khăn của sự nghiệp, bị cuốn vào đủ loại rắc rối và việc vặt vãnh.
Anh lúc đấy buồn bực thật sự, liền đi Kim Đình để thả lỏng, sau đó liền thấy Lục Phong đang bắt một cậu nam sinh dung mạo thanh tú, hung hăng kéo người.
Trong đại sảnh, không ai dám chọc vào Lục Phong, mọi người đều tránh xa.
Thẩm Cận tiến vào cũng không quay đầu lại, nhưng giám đốc nhìn thấy trước và chào đón: “Thẩm thiếu, mới về hai chai La Romanee-Conti năm 1993, để lại cho ngài một chai. Lần này có cần khui không?”
“Khui đi!”
Thẩm Cận mặc bộ vest xanh đậm, dáng vẻ thanh lịch, đuôi mắt lướt qua có chút không kiên nhẫn.
Nhưng càng như vậy, cậu bé càng hiểu rõ Thẩm Cận có thân phận cao quý, nếu không, giám đốc cũng sẽ không tự mình ra đón.
Nhìn thấy Thẩm Cận, cậu bé như bắt được cọng rơm cứu mạng, đột nhiên lao tới nắm lấy ống quần anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt cầu xin Thẩm Cận cứu mình.
Điều này khiến Lục Phong tức giận, “Mày là ai?”
Nhà họ Lục không có con trai, Lục Phong là con riêng bị bắt trở về, thân phận này của anh không ít người trong giới đều biết, vì vậy không ai coi trọng anh.
Thẩm Cận có nghe qua điều này, nhưng đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
“Cậu ta không muốn ở cùng với mày.” Thẩm Cận nhàn nhạt nói một câu, rồi quay đầu nói với giám đốc “Kim Đình không đến mức ép buộc mua bán!”
Giám đốc toát mồ hôi lạnh trên trán, “Vâng vâng, Thẩm thiếu nói đúng.”
“Con mẹ mày ——”
Không đợi giám đốc kịp phản ứng, Lục Phong đã mang nắm đấm lao tới, đánh Thẩm Cận ngã xuống đất...
Một trận hỗn loạn diễn ra, Thẩm Cận bị đưa vào bệnh viện, sau đó Lục Phong bị nhà họ Lục ép đến xin lỗi.
Thẩm Cận: "…… Nghĩ lại."
“Nghĩ lại đi! Hôm nay cậu ta cũng ở đây, ra ngoài chơi đi.” Ở đầu dây bên kia, giọng Lục Phong rõ ràng rất phấn khích.
“Không rảnh.” Nói xong, Thẩm Cận định cúp điện thoại.
“Này từ từ.” Lục Phong dường như đoán được điều này, vội vàng nói: “Đừng mà! Ra ngoài chơi đi! Kiếm tiền là điều tất nhiên nhưng mà cũng phải ra ngoài thư giãn mới đúng.”
“Đi đi!”
Cuối cùng, Thẩm Cận vẫn tự lái xe đến Kim Đình.
Vào đến nơi, Thẩm Cận thấy Lục Phong ngã trên trên sô pha đang hôn môi cháo lưỡi với Tiểu Vệ.
Tiểu Vệ đỏ mặt, đặt tay lên ngực Lục Phong đẩy ra, quay đầu thấy Thẩm Cận, liền lập tức đẩy Lục Phong ra, nũng nịu kêu, “Thẩm thiếu.”
Thẩm Cận hiểu ra, Lục Phong gọi anh đến đây là để khoe khoang.
Thật ấu trĩ!
“Thì ra là Thẩm Cận đã đến rồi, trách không được! Làm cậu tưởng bở rằng có người chống lưng.” Lục Phong không đứng dậy, ngược lại còn véo cằm Tiểu Vệ, nói: “Nếu cậu vẫn nghĩ Thẩm tổng còn quan tâm cậu, thì thử quay sang hỏi anh ta xem có còn muốn cậu nữa hay không.”
“Lục... Lục thiếu.” Tiểu Vệ nhìn Thẩm Cận một lúc, cuối cùng có chút thất vọng mà cúi xuống.
Trong giới của Thẩm Cận, không ai thích con riêng phá hoại gia đình người khác, nhưng trớ trêu thay, trong giới này, con riêng lại là chuyện bình thường, không ít lần họ phát hiện ra mình còn có anh chị em khác.
Lục Phong từ trước đến nay vốn không được người ta coi trọng, hành vi cử chỉ đều không ra gì. Hơn nữa, khi chơi bời, Lục Phong không có giới hạn, vì vậy mọi người khi chơi đều không muốn mang Lục Phong theo. Lục Phong trở thành một kẻ đểu cáng thực thụ, và bây giờ lại càng tệ hơn.
Nhưng Thẩm Cận và Lục Phong thật sự có một mối quan hệ đặc biệt như vậy.
Họ ban đầu không đánh không quen biết, Thẩm gia và Lục gia cũng có những hợp tác quan trọng. Vì vậy Lục Phong bị người nhà họ Lục ép đến phòng bệnh của Thẩm Cận xin lỗi.
Lúc đó Thẩm Cận chỉ bị thương ngoài da, nhưng trên mặt xuất hiện vết bầm, khóe miệng còn rướm máu. Nằm trên giường bệnh, Thẩm Cận tuy không nói ra nhưng trong lòng cảm thấy vui sướиɠ khi thấy Lục Phong gặp nạn, mỉa mai Lục Phong ngu xuẩn và lỗ mãng.
Anh nhìn thấy Lục Phong bị người nhà ép cúi đầu xin lỗi, không thể không cúi đầu. Khi đó, Lục Phong đã có dáng vẻ lưu manh, trên mặt dán băng dán, mặc áo da quần da, nếu không phải vì mặt mũi khá đẹp trai thì trông như một kẻ côn đồ.
Vì hợp tác giữa hai nhà, Lục Phong nói lời “Thật xin lỗi” một cách miễn cưỡng.
Thẩm Cận biết Lục Phong không vui, anh cũng chỉ làm ra vẻ bề ngoài tiếp nhận, không ảnh hưởng gì đến hành động phía sau.
Có lẽ trong giới của họ, ai cũng như vậy, không xé rách mặt nhau thì cũng không đến mức gây chuyện lớn, vì lợi ích chung, hôm nay là kẻ thù, ngày mai có thể là bạn bè.
Nhưng Lục Phong thật sự không được người nhà họ Lục coi trọng.
Khi vết thương của Thẩm Cận lành và ra viện, anh tình cờ bắt gặp Lục Phong với đôi mắt đỏ hoe, đứng ở cửa cầu thang với vẻ mặt cô đơn và kẹp điếu thuốc.
Có lẽ vì bị người khác nhìn thấy bộ dáng của mình quá thê thảm hoặc là vì cảm xúc bi thương chưa dừng lại, Lục Phong tức giận mắng, “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy đàn ông hút thuốc bao giờ à!”
Lục Phong nói rất mạnh mẽ, nhưng tiếc là giọng nói nghẹn ngào và cảm xúc kích động đã tố cáo bản thân anh ta, Thẩm Cận thật sự không thể nhịn được cười.
Sự tương phản này khiến Lục Phong lộ ra nhiều điểm yếu trước mặt Thẩm Cận, sau này Thẩm Cận mới nhận ra Lục Phong thực ra chỉ trẻ con, không xấu xa như anh nghĩ.