Điện thoại di động vang lên, Mạnh Lạc không làm phiền Thẩm Cận nữa mà ra khỏi phòng ngủ tiếp điện thoại,. “Tới chỗ Thẩm tổng đón tôi!”
Lưu Việt sợ sệt, “Anh Lạc, sao anh vẫn còn ở chỗ Thẩm tổng? Anh không phải biết đạo đức hắn thế nào sao? Không trở về lại còn ngủ lại một đêm, anh nghĩ sao vậy?”
“Chuyện này cậu không cần xen vào, có thể là hiểu lầm.” Mạnh Lạc chống đầu nói: “Tôi sẽ tự mình điều tra, cậu đừng có nói bậy nói bạ trước mặt người khác.”
“Được rồi anh Lạc, miễn trong lòng anh thấy ổn là được.”
Thẩm Cận thu xếp xong rồi ra ngoài, thấy Mạnh Lạc đang xem kịch bản. Lưu Việt thấy anh ra liền cúi đầu tiếp tục công việc, tựa như không nhìn thấy anh.
Mạnh Lạc này, trợ lý của hắn, hừm… nhìn không thích anh lắm?
Mạnh Lạc nhận thấy phía sau có người, quay mặt lại cười khúc khích nhìn anh, “Hôm nay anh trở về liền sao? Anh chịu nổi không?”
Thẩm Cận ngồi cạnh Mạnh Lạc lật lật kịch bản, nói: “Không có cách nào, tôi phải kiếm tiền nuôi cậu, bằng không nuôi không nổi cậu.”
Mạnh Lạc gật đầu đồng tình, “Cũng đúng.”
Tiểu súc sinh, còn cười nữa!
Thẩm Cận oán hận cắn môi dưới, sau đó làm trò trước mặt Lưu Việt mà hôn mạnh lên môi hắn, “Vậy cục cưng ở đây ngoan, Thẩm tổng đi kiếm tiền về cho cưng.”
Thẩm Cận vừa lòng nhìn người bên cạnh Mạnh Lạc mặc quần đùi vải bông xấu xí và áo thun in hình cũ kỹ mở to miệng.
Anh không bận tâm Mạnh Lạc sẽ cảm thấy như thế nào, chỉ là muốn làm điều gì đó ghê tởm để chọc tức hắn.
Mạnh Lạc, cậu cứ ngồi đó chờ người khác nói rằng cậu ăn bám đàn ông, chọc cậu tức giận đi!
Ít nhất người bình thường sẽ cảm thấy khuất nhục, phẫn nộ mà Mạnh Lạc rõ ràng không thuộc phạm trù người bình thường.
Mặt Mạnh Lạc không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ đứng dậy sửa lại cổ áo cho Thẩm Cận, “Thân thể anh không khỏe, lát nữa để Lâm Chu đưa anh đi!”
Mạnh Lạc cụp mi rũ mắt, ngoan ngoãn như cô vợ nhỏ khiến Thẩm Cận đang trả thù có chút buồn cười.
Thẩm Cận đờ đẫn nhìn tay Mạnh Lạc, phản ứng chậm chạp, sau một hồi mới từ từ nói: “Biết rồi! Lâm Chu đang trên đường đến đây.”
Mạnh Lạc gật đầu, dường như cảm xúc cũng không cao hứng lắm.
"Đáng tiếc, phim của tôi còn phải quay hai, ba tháng nữa mới xong, lại phải lâu lắm mới gặp được anh."
"Vì chuyện này sao? Không đáng đâu." Thẩm Cận bừng tỉnh, xua tay một cách phóng khoáng nói: "Căn hộ lần trước tôi cho cậu cách đoàn phim không xa, cậu ở đó đi khi nào tôi có thời gian sẽ tới thăm."
Mạnh Lạc dừng tay với biểu cảm như đã phạm lỗi, "Cái tập hợp đồng đó... tôi xé rồi."
"—— xé?" Thẩm Cận trừng mắt, "Căn hộ 3500 vạn, cậu dám nói xé là xé?"
Mạnh Lạc nói: "Khụ khụ... Xé rồi."
Lúc đó hắn đang nổi nóng, cảm thấy Thẩm Cận xem thường mình, coi hắn như một “con vịt” có thể tùy tiện gọi là đến, nên trong lúc nóng giận đã xé tập hồ sơ chuyển nhượng.
Đó là kiểu anh vừa đi, tôi ở đằng sau lưng anh lập tức xé, chủ yếu để thể hiện tính cách ương ngạnh, không thiếu tiền của mình.
Nếu hắn biết đây là nơi sau này sẽ ở rất thoải mái, hắn cũng sẽ không ném giấy tờ vào thùng rác trong nhà vệ sinh.
"Hay lắm, Mạnh Lạc, căn hộ 3500 vạn nói xé liền xé, nói ném liền ném. Cậu quả là người có chí khí lớn." Thẩm Cận nói, kì quái liếc nhìn Mạnh Lạc một cái.
Dù 3500 vạn với anh không là gì, Thẩm Cận vẫn có chút không nói nên lời, có tiền không lấy thì là đồ ngu, thằng nhóc này không hiểu à? còn muốn cùng anh diễn theo kiểu như trong cuốn tiểu thuyết (*) “Bần tiện bất năng di” kia, đúng là đầu óc có vấn đề, bị lừa đá cho đến cùng.
(*) “Bần tiện bất năng di” (贫贱不能移) là một câu thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là “dù nghèo khó cũng không thay đổi”. Câu này xuất phát từ tác phẩm “Mạnh Tử”, và được dùng để chỉ người có lòng kiên định, không thay đổi phẩm chất và giá trị của mình dù gặp khó khăn về vật chất.
"Chìa khóa căn hộ đó tôi sẽ nhờ Lâm Chu đưa lại cho cậu, cậu dọn đến đó ở đi." Thẩm Cận nói.
Chim hoàng yến nhỏ này còn rất khó nuôi, có lẽ sẽ tốn tiền hơn trước, nhưng ai bảo anh-Thẩm tổng không thiếu gì tiền, có tiền chính là để tiêu!
"Khách sạn đông người phức tạp, dù cậu là tuyến mười tám đi chăng nữa nhưng paparazzi xung quanh nhiều, đừng để bị phát hiện."
Mạnh Lạc thấy có lý, sự nghiệp đang lên, hắn không muốn vì tai tiếng mà đoàn phim lên hot search, càng không muốn cuộc sống cá nhân bị đưa lên hot search. "Được rồi, trong hai ngày tới tôi sẽ dọn dẹp một chút và không ở khách sạn nữa. Tôi thiếu một số đồ đạc, nên dọn qua nơi khác sẽ tiện lợi hơn."
Về vấn đề sống chung, hai người dăm ba câu đã quyết định xong.
Lưu Việt rất không có cảm giác tồn tại, đứng tránh ở một bên, gắng gượng nghe hết câu chuyện của bọn họ.
Anh Lạc từ khi nào có nhiều tiếp xúc với Thẩm Cận như vậy? Vì sao hai người có thể ở ngay trước mặt cậu quyết định sống chung? Cậu liền như vậy không có cảm giác tồn tại sao?
Cuối cùng, Mạnh Lạc mới nhớ tới Lưu Việt, "Cậu đi đến đoàn phim trước đi."
Lưu Việt "Ừ" một tiếng rồi đi ra ngoài.
Thẩm Cận thật sự có chút bận, ít nhất hai ngày tới sẽ không rảnh. Nghĩ đến việc hai người bọn họ mấy ngày tới sẽ không gặp nhau, Thẩm Cận nảy ra một ý, "Buổi tối muốn cùng nhau ăn cơm không? Tôi sẽ đặt bàn ở một nhà hàng Nhật, rượu gạo ở đó rất ngon."
Nói đến rượu gạo, Mạnh Lạc nhớ lại thứ mà sáng nay hắn điều tra ra được, hôm qua Thẩm Cận đi nhà hàng Nhật ăn một bữa với người tên Lâm Trạch.
Mạnh Lạc nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi: “Anh cùng Lâm Trạch từng đi tới đó sao?”
“Cậu làm sao biết được, ai nói cho cậu nghe?” Thẩm Cận có chút giật mình, tròn mắt nhìn. Anh nhớ rõ là mình chưa từng kể chuyện này với ai.
Mạnh Lạc nhìn Thẩm Cận ở trước mặt, mặt không mảy may biến sắc, nói: “Tôi làm sao mà biết được ư? Tôi đã từng đến đó rồi, ngửi thấy mùi rượu gạo từ miệng anh là tôi biết ngay.”
“Trời ơi! Cậu biếи ŧɦái thật đó!” Thẩm Cận choáng váng mặt mày.
Thật ra Mạnh Lạc chưa từng đến đó, chỉ là tìm người điều tra rồi lừa Thẩm Cận để hù dọa. Không ngờ kết quả lại đúng chuẩn, đúng thật là ở chỗ đó.
Thẩm Cận vẫn còn chưa hết khϊếp sợ, Mạnh Lạc lại nói: “Vì vậy anh đừng hòng làm chuyện gì lén lút sau lưng tôi, nếu không cả đời anh sẽ không thể ngóc đầu lên được.”
“Điều này… không cần thiết chứ!”
Mạnh Lạc mặt đột nhiên biến sắc, lạnh lùng nói: “Thẩm Cận ——”
“Tới lúc này rồi, anh còn muốn tìm người khác sao?”
“Không, không có.” Thẩm Cận vội nói: “Tôi chỉ là… cảm thấy cậu nói quá đáng sợ, chúng ta sống trong thời đại hòa bình, đừng động một chút là đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, dùng vũ lực.”
Mạnh Lạc ngay lập tức nói: “Vậy anh muốn nɠɵạı ŧìиɧ sao?”
“…” Thẩm Cận đáp: “Nɠɵạı ŧìиɧ, từ này ở đâu ra vậy?”
Dù vậy, Thẩm Cận vẫn cười tủm tỉm mà hôn lên môi Mạnh Lạc, “Sẽ không, Thẩm tổng là người biết thương hoa tiếc ngọc mà!”
“Ai mà tin chứ!” Mạnh Lạc ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn tiếp tục chủ đề của Thẩm Cận, “Nhưng tôi không muốn ăn đồ Nhật.”
Thẩm Cận hỏi: “Vậy cậu muốn ăn gì?”
Mạnh Lạc mặc áo thun trắng và quần jean, khuôn mặt trẻ trung mơn mởn, “tôi sẽ nấu ăn, chúng ta đừng đi ra ngoài ăn, lãng phí tiền bạc.”
Thẩm Cận cong đôi mắt, vuốt ve tay nhỏ của Mạnh Lạc, vui vẻ nói: “Chúng ta còn chưa sống chung mà cưng đã biết tiết kiệm tiền cho Thẩm tổng, Thẩm tổng quả nhiên không uổng công yêu thương cưng.”
Mạnh Lạc thật là khác biệt, không giống những chàng trai trước đây của Thẩm Cận, luôn tìm mọi cách để lấy đồ từ anh.
Có lẽ, Mạnh Lạc chính là bạch liên hoa trong truyền thuyết - thuần khiết và không giả vờ.
Nếu Mạnh Lạc biết Thẩm Cận nghĩ về mình như vậy, chắc chắn sẽ tức giận đến điên lên. Con mẹ nó cái gì mà thuần khiết không giả vờ, hắn chỉ đơn giản là không muốn ra ngoài ăn thôi.
“Vậy Thẩm tổng nên lấy cái gì khen thưởng cho tôi đây” Mạnh Lạc hỏi, nghiêng đầu nhìn Thẩm Cận.
“Mới vừa khen cậu xong, cậu cũng không biết khiêm tốn.” Thẩm Cận không muốn qua loa, nghiêm túc suy nghĩ, “Cậu muốn phần thưởng gì?”