“Anh thấy chưa, Thẩm Cận tên đó không bao giờ thay đổi, mới ngủ với anh xong đã tìm người khác. Anh Lạc, anh bị hắn lừa rồi!”
Bức ảnh này do chuyên viên trang điểm Tiểu Lý tình cờ chụp được. Ban đầu chỉ đăng trong nhóm nhỏ, khen ngợi người trong ảnh đẹp trai và thảo luận xem chiếc xe có phải là Bugatti đời mới nhất hay không.
Ảnh chụp trong nhóm bạn của Tiểu Lý đã lan truyền một chút và Lưu Việt tình cờ thấy khi đang ăn tối.
Nhớ lại rằng Mạnh Lạc chiều nay sau khi quay xong đã nói muốn đến chỗ Thẩm Cận, cậu liền nghĩ có phải Thẩm Cận đang lừa anh Lạc, để anh Lạc như một kẻ ngốc bị lừa.
“Ầm” một tiếng sấm sét nổ ra, trong phòng không bật đèn bị tia chớp sấm sét chiếu sáng rực.
Nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, mây đen dày đặc kéo đến áp suất thấp ép người thở không xong, không khí ẩm ướt, có mùi mưa.
“Anh Lạc, anh Lạc…”
“Anh Lạc nói gì đi! Anh còn đó không? Nếu không em đi tìm anh…”
Điện thoại bị nắm chặt, im lặng một lúc lâu, Mạnh Lạc mới cắn răng nói một câu: “… Không cần.”
Khi Thẩm Cận từ bên trong đi ra ngoài, trời đã hoàn toàn tối đen.
Gió mạnh, đường không có ai lại còn mưa lớn, rất khó để lái xe.
“Trời đang mưa to!” Thẩm Cận nhìn trời, lẩm bẩm: “Lúc ra ngoài còn tốt lắm mà, sao thời tiết thay đổi nhanh như vậy.”
Lâm Trạch đứng phía sau Thẩm Cận, nói: “Mùa này thời tiết hay thay đổi, để anh đưa em về khách sạn.”
“Được thôi!”
Mạnh Lạc ngồi ở chỗ tatami trên ban công cúi đầu, trên mặt treo biểu cảm khó đoán, thường xuyên nhìn về phía dưới lầu của khách sạn.
Mưa to như trút nước, hạt mưa nghiêng đánh vào cửa kính, tạo thành những hoa văn loang lổ như mạng nhện, tụ lại rồi trượt xuống.
Cuối cùng, một chiếc xe dừng lại ở cửa khách sạn.
Cửa xe mở ra, Thẩm Cận được Lâm Trạch che chở bằng áo khoác, hai người chạy vào trong khách sạn.
Dưới ánh đèn xe chiếu rọi, Mạnh Lạc tự nhiên cũng nhìn thấy được hành động thân mật đó.
Thẩm Cận đối với cử chỉ này không cảm thấy gì khác biệt, dù được che dưới áo khoác của Lâm Trạch. Anh vẫn không tránh khỏi việc bị nước mưa làm ướt quần, tất và bả vai.
“Xin lỗi, anh không xem thời tiết, hại em ngày hôm nay bị mưa xối ướt hết người.”
Thẩm Cận vỗ nhẹ vai để giũ nước, nói: “Không sao đâu! Mưa lớn như vậy anh cũng không về được, nếu không tự thuê một phòng khách sạn, hết mưa rồi về.”
“Anh còn tưởng em sẽ mời anh ngủ qua đêm nay với em!” Lâm Trạch nói đùa, rồi đột nhiên nghiêm túc: “Vậy nên Thẩm Cận à, chúng ta vẫn là bạn bè nhé!”
“…” Thẩm Cận không nói được, cũng không nói là không được.
“Em không nói gì vậy coi như là bạn bè đi, nên là bạn tốt à, em có thể xoá anh ra khỏi danh sách đen được không?” Lâm Trạch tự tìm bậc thang, vẫy điện thoại của mình khiến người khác cảm thấy hắn hèn mọn.
Vì vậy Thẩm Cận không nói hai lời, xoá Lâm Trạch ra khỏi danh sách đen.
Lâm Trạch cười thật tươi, đạt được mục đích hôm nay liền thành thật mà tự thuê một phòng.
“Cạch” một tiếng.
Thẩm Cận mở cửa bước vào, phát hiện trong phòng chỉ có một chiếc đèn nhỏ phát ra ánh sáng vàng ấm áp, còn lại tối đen như mực.
Chẳng lẽ Mạnh Lạc không ở đây? Nếu không hay là gọi điện thoại cho hắn thử?
“Về rồi à!”
Đang đóng cửa, Thẩm Cận giật mình đến mức tim ngừng đập nửa nhịp, điện thoại rớt xuống đất, hoảng sợ dựa vào cửa xoay người lại, phát hiện không biết từ khi nào, Mạnh Lạc đã đứng ở ngay sau lưng anh.
“Mạnh Lạc, cậu ở đây sao! Sao lại không bật đèn lên?”
“Tôi đang đợi anh đó.” Mạnh Lạc từ bóng tối lộ ra nửa khuôn mặt, “Hôm nay anh đi ăn với ai?”
“Cậu hỏi làm gì? Cậu không có quen biết người kia đâu.” Thẩm Cận thay dép, chuẩn bị đi tắm rửa một phát, nước mưa làm người anh khó chịu quá!
“Là người đàn ông chiều nay phải không?” Mạnh Lạc nắm lấy tay Thẩm Cận kéo anh lại, ánh mắt mang theo nghi vấn và không thể kiềm chế được cơn giận dữ trong lòng mình.
Giống như người vợ đang thẩm vấn chồng mình đi lêu lổng ở bên ngoài.
“Cậu nói người đàn ông nào? Tôi nói tôi chỉ đi ăn một bữa cơm, cậu liền nghi thần nghi quỷ như vậy? Mạnh Lạc, chúng ta hiện tại có quan hệ gì, ngay cả quyền ăn một bữa cơm cũng không có sao?”
Thẩm Cận ban đầu tức giận, muốn cho hắn biết ai mới là người nắm quyền chủ động thật sự giữa hai người bọn họ.
Nhưng khi nhìn thấy Mạnh Lạc mắt đỏ ửng, bực tức, bộ dạng sắp ăn tươi nuốt sống mình, Thẩm Cận lại nhận ra có điều gì đó khác thường.
“Cậu…..”
Không nhận được câu trả lời mong muốn, Mạnh Lạc tức giận mà mím môi, nắm chặt các đốt ngón tay đến đông cứng, “Được thôi, tôi không quản được anh, tôi mặc kệ anh!”
Mạnh Lạc không muốn quen biết anh nữa liền nhấc chân muốn đi.
“Chờ đã.” Thẩm Cận gọi lại, tiến đến trước mặt Mạnh Lạc, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Mạnh Lạc quay đầu đi, các nét lạnh lùng ở trên mặt bắt đầu tan ra. Thẩm Cận không thể tin tưởng mà thử mở miệng hỏi: “Mạnh Lạc, cậu… chẳng lẽ cậu đang ghen sao?”
Mạnh Lạc quay đầu lại nhìn anh, trong đáy mắt có chút khó tin và không thể tưởng tượng nổi trong sự kinh ngạc, ngay sau đó lại quay mặt đi, bực mình nói: “Thẩm tổng, anh nghĩ tôi dễ bị bắt nạt phải không?”
Mặc dù Mạnh Lạc nói vậy, nhưng hắn không có ý định rời đi mà đứng yên tại chỗ, cúi đầu hỏi: “Chúng ta hiện tại tính là gì? Anh không phải là kim chủ của tôi sao? Nhưng tôi không thích quan hệ ba người đâu!”
Thẩm Cận cười lạnh châm chọc: “Ai nói về việc quan hệ ba người? Cậu đúng là mơ tưởng, ngay từ ban đầu đã không vui hành xử như bị ai ép buộc, giờ lại nghĩ đến chuyện ba người.”
Anh nghe thấy Mạnh Lạc hít một hơi, hốc mắt càng đỏ.
Sau vài giây, bất chấp tất cả mà nói: “Vậy anh tránh ra chỗ khác ——”
Người đàn ông này rõ ràng hận không thể làm cho chính mình chết đi, nhưng lại không có lý do gì để mà động thủ, dáng vẻ đó thật sự khiến người khác phấn khích.
Thẩm Cận lấy ra toàn bộ sự tiêu cực bị dồn nén của ngày hôm qua, quyết định sẽ chơi đến tận cùng ở đây vào ngày hôm nay, nhanh chóng tiến vào chủ đề tối nay.
Anh vòng tay qua cổ Mạnh Lạc, biểu cảm có chút yêu nghiệt nói: “Được rồi, tôi nói quá lời, tôi sai rồi nên cậu đừng giận tôi nữa mà!”
Thẩm Cận nửa người treo lên người Mạnh Lạc, từ góc độ của hắn vừa vặn nhìn thấy cổ áo và hai điểm hồng hồng, toát ra mùi hương nam tính nhàn nhạt, cho người ta cảm thấy sự quyến rũ và hấp dẫn một cách rất tinh tế và mạnh mẽ.
Trong khoảng khắc đó, Mạnh Lạc không còn cảm thấy tức giận nữa, ngược lại một cảm giác mãnh liệt của du͙© vọиɠ và chấp niệm đang gào thét, gột rửa và điên cuồng trong ngực hắn
Không hề có một cảm giác gì, Thẩm Cận vuốt mặt Mạnh Lạc, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng hắn, “Ngoan nào! Chỉ là xã giao thôi, anh ta chỉ là bạn của tôi.”
“Loại bạn nào? Bạn mà dây dưa mập mờ không rõ ở trên giường hả?” Cơn giận trong lòng Mạnh Lạc còn sót lại chưa bay đi hết, hung hăng nhéo mông Thẩm Cận một cái, tăng thêm thái độ, “Hay là một mình tôi không đủ nên anh nhất định phải tìm thêm một người bạn khác?”
Thẩm Cận bị nhéo đau, đôi mắt ướt lệ ánh nước, bắt đầu rêи ɾỉ, “Oan cho tôi quá! Tôi với anh ta thật sự chỉ là bạn, hoàn toàn trong sạch.”
Mạnh Lạc lại không định buông tha cho anh, thân thể nghiêng về phía trước, mặt mày áp sát xuống, giọng nói đầy áp lực: “Thẩm Cận, anh nhìn tôi, anh và hắn thật sự không có gì với nhau?”
Thẩm Cận phía sau lưng hơi cứng đờ, nghe vậy thực sự nghe lời nhìn qua, nghĩ thầm Mạnh Lạc này làm sao mà lại nhạy cảm như vậy, nắm bắt điểm này để tranh đấu kịch liệt với anh.
Anh ho nhẹ một tiếng, chột dạ nói: “Ừ, đúng vậy, chỉ là bạn bình thường, ăn cơm và chơi thôi. Mạnh Lạc, cậu còn muốn tiếp tục không?”
Ai!
Mạnh Lạc trong lòng không nhịn được mà thở dài, biết rõ Thẩm Cận là người như thế nào hắn rốt cuộc đang rối rắm cái gì.
“Được rồi, cứ cho những gì anh nói đều là thật, nhưng tôi không thích hắn, anh sau này đừng đi ra ngoài với hắn nữa.” Mạnh Lạc nói với vẻ bướng bỉnh, có chút tính trẻ con.
Nhưng Thẩm Cận thực sự đồng ý, liên tục đáp: “Được được được, sau này tôi sẽ ít gặp hắn, chỉ nhìn mình cậu thôi, bé cưng à.”
Sợ Mạnh Lạc hỏi thêm điều gì, Thẩm Cận vội vàng lấp kín miệng Mạnh Lạc, trong lòng thầm nghĩ: Đừng hỏi nữa! Tôi không chịu nổi!!
Đã từng gây ra nhiều chuyện như vậy, nếu Mạnh Lạc hỏi thêm một chút gì nữa mà không thể giải thích rõ ràng, đêm nay sẽ không thể nào được ngủ.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Mạnh Lạc trở nên trống rỗng, không kịp nghĩ gì, lòng rối bời, cảm xúc cuồn cuộn.