Ồ! Tình huống này là như thế nào đây? Mạnh Lạc thật sự thông suốt, không thể chờ đợi mà gửi lời mời ngủ cùng mình sao!
Nếu bỏ qua chuyện mình từng bị đè nằm dưới, điều này quả thật chính là mong ước tha thiết.
Thẩm Cận nhận thức được rõ tin tức này, cảm thấy mình như nuốt phải xương cá, muốn nuốt thì lại bị mắc kẹt, làm cho miệng đầy máu.
Mạnh Lạc: Anh không đến sao? Tôi nghĩ anh sẽ không chán ghét chứ.
"...... Đồ súc sinh!" Thẩm Cận hạ thấp giọng chửi rủa, tức giận đến mức ngón tay run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn không tự giác dừng lại ở đoạn tin nhắn không chịu rời khỏi.
Có dám chắc mà nói rằng Thẩm Cận anh không có ôm một tia hy vọng nào ư?
Một tia hy vọng có thể làm rung động tâm tư Mạnh Lạc?
Vẫn là không cam lòng.
Đối với lời mời của Mạnh Lạc, Thẩm Cận trong lòng vừa tức giận vừa vui vẻ, lăn lộn hồi lâu mới thở ra một câu, "Để cậu ăn hời rồi!"
………….
Thẩm Cận: Bé cưng chờ tôi nhé!
Nhìn thông báo trên điện thoại, Mạnh Lạc vui vẻ cười.
“Anh Lạc, đêm nay đoàn phim có tổ chức bữa ăn khuya, anh muốn ăn cái gì?”
“Không đi được.” Mạnh Lạc cất điện thoại đứng dậy, “Có hẹn!”
Lưu Việt nói: “Ồ, phải không?”
Thẩm Cận thay một bộ áo sơ mi bông cùng quần tây đen, tùy ý lấy tay cào mái tóc trước trán, đi ra cửa tìm Mạnh Lạc.
Ở cửa, Lâm Trạch lặng lẽ đứng ở hành lang nhỏ, cúi đầu, cười nhẹ, ôn hoà tốt đẹp giống như một bức tranh sơn dầu phương Tây.
“Anh còn ở đây nữa!”
Lâm Trạch nói: “Anh đang đợi em.”
“Ồ!” Giọng Thẩm Cận bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng: “Tôi nghĩ tôi không cho anh mặt mũi như vậy, anh hẳn là phải đi từ lâu rồi chứ.”
Lâm Trạch không để ý đến sự châm chọc và địch ý trong lời nói của Thẩm Cận, “Anh muốn cùng em ăn bữa cơm, tiện thể có chút chuyện muốn nói với em.”
Thẩm Cận khoanh tay, dựa vào tường, “Chuyện lặt vặt giữa chúng ta, tôi cảm thấy không có gì đáng nói.”
“Anh có chuyện muốn nói, nếu em thật sự không muốn, chúng ta cũng có thể nói ở đây, nhưng…”
Lâm Trạch nhìn thoáng qua những người xung quanh đang vội vã tan làm, nói: “Nơi này nhiều người như vậy, anh cảm thấy việc riêng của anh và Thẩm tổng vẫn cần một chỗ kín đáo hơn.”
Phiền phức thật!
Cuối cùng, Thẩm Cận lên xe của Lâm Trạch.
Hai người đi đến một nhà hàng Nhật Bản, bên trong được trang trí bằng cảnh quan khô hạn, sử dụng cát, đá vụn, đèn đá, núi giả và tùng bách để tạo ra một phong cảnh nhỏ tự nhiên đẹp mắt, làm người ta phải trầm trồ.
Nhà hàng Nhật Bản này theo chế độ hội viên, mỗi người đến đây đều có một phòng riêng rất yên tĩnh.
Khi đẩy cửa vào, Thẩm Cận cởi giày ngồi ở bàn nhỏ, ngay lập tức có người mang cơm, canh, cá sống cắt lát, rau trộn và các món ăn khai vị khác vào.
“Rượu gạo của nhà hàng này rất ngon, vị mượt mà, tươi mới, có chút ngọt nhạt.” Lâm Trạch tự nhiên rót cho Thẩm Cận một ly, “Thử xem.”
Thẩm Cận không chạm vào ly rượu mà nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian còn sớm, ăn xong cũng có thể về kịp.
“Nói đi! Tôi đêm nay còn có việc.”
Tay của Lâm Trạch chỉ dừng lại trong một khoảnh khắc, sau đó thu lại một cách nhàn nhã, “Thẩm Cận, em muốn quay về nhanh như vậy, là vì người đàn ông đứng bên cạnh em chiều nay sao?”
“…”
Lâm Trạch tiếp tục nói: “Hẳn hắn ta là người tình mới của em, thô lỗ, nóng nảy và không đủ chín chắn, em có chắc em thích kiểu người như thế này?”
“Ý của anh là gì, Lâm Trạch? Nghi ngờ gu thẩm mỹ của tôi?” Thẩm Cận mặt lạnh.
“Không phải.” Lâm Trạch chậm rãi nói, “Anh cảm thấy người kia không hợp với em, ánh mắt hắn lạnh lùng ngả ngớn, ngạo mạn cùng du͙© vọиɠ lộ rõ mồn một, giống như con sói không được thuần hóa.”
“Anh nói nhiều về Mạnh Lạc như vậy, chẳng lẽ anh cho rằng anh hợp với tôi hơn?”
Thẩm Cận ngắt lời Lâm Trạch, một tay chống phía sau, nửa người trên hơi ngả ra sau, nhìn chăm chú vào Lâm Trạch, đầy vẻ đề phòng. Anh không thích việc Lâm Trạch hạ thấp Mạnh Lạc như thể phẩm vị của anh rất kém.
“Đúng, anh cảm thấy anh hợp với em hơn.” Lâm Trạch dùng khăn lau tay.
“Rốt cuộc nhiều năm như vậy, người bên cạnh em đến rồi đi, em vẫn không tìm được ai có thể khiến tâm em rung động quay đầu.” Lâm Trạch cười đẩy gọng kính, nói: “Những người trẻ tuổi này không có sự ổn định, không thể hứa hẹn gì với em. Còn anh thì khác, anh kiên nhẫn hơn, hiểu em hơn và có thể giống như em từng mong muốn, cùng em ra nước ngoài kết hôn.”
Thẩm Cận nghe đến đây, không khỏi nhìn người đàn ông đối diện, “Anh không phải ghê tởm đồng tính luyến ái sao?”
Lâm Trạch cười khổ, “Anh chưa từng ghê tởm đồng tính luyến ái, lúc trước chỉ là… Anh không đủ dũng cảm để giữ vững lòng mình.”
Nghĩ lại thì cũng đúng, mười mấy tuổi còn non nớt, mới vừa phá vỡ mối quan hệ mập mờ đã bị lời đồn vây quanh, sao có thể chịu đựng được lời ra tiếng vào sau lưng.
Rút lui cũng là chuyện bình thường.
“Anh biết trong lòng em đã sớm buông bỏ anh, anh cũng biết nói với em những điều này còn quá sớm. Hôm nay anh gọi em tới đây, không phải để ép buộc em, chỉ là muốn em cho anh một cơ hội, một cơ hội để theo đuổi em một lần nữa.”
Ánh mắt Lâm Trạch ẩn chứa cảm xúc, nghiêm túc nhìn Thẩm Cận.
Người này trước nay luôn trưởng thành và chín chắn hơn những người khác. Khi còn đi học, sự bình tĩnh và ổn trọng của hắn đã xuất hiện rất rõ ràng, luôn không hòa hợp với những người bạn cùng trang lứa nổi loạn.
Chính vì vậy, họ mới có thể gặp nhau và cũng vì thế họ mới chia lìa.
Thẩm Cận đối diện với ánh mắt của Lâm Trạch, nếu họ gặp nhau sớm hơn hoặc nếu anh không gặp Mạnh Lạc, có lẽ anh sẽ sẵn lòng thử một lần.
Nhưng điều đó là không thể…
Thẩm Cận lạnh mặt cười nham hiểm, “Xin lỗi! Tôi cảm thấy tôi rất thích Mạnh Lạc, có lẽ tạm thời sẽ không nghĩ đến anh.”
Anh nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Trạch biến mất, Thẩm Cận đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Đừng đi…” Lâm Trạch cố gắng nén lại mất mát ở trong lòng, bị từ chối đã sớm nằm trong dự kiến nhưng vẫn cố gắng nói: “Dù sao anh cũng đã gọi đồ ăn, ăn xong rồi hãy đi!”
“…”
“Coi anh như bạn bè, cùng anh ăn một bữa cơm cũng không được sao?” Giọng Lâm Trạch hơi trầm, âm cuối run run mang theo vẻ cầu xin.
Thẩm Cận mềm lòng trước những lời này, không đành lòng dừng bước chân, rồi ngồi trở lại.
Lâm Trạch cười.
Hắn duỗi tay ấn nút, liền có cô gái mang đồ ăn tiến vào, theo trình tự lần lượt là các món nấu kho, nướng BBQ.
Thẩm Cận nếm thử rượu gạo, đúng như lời Lâm Trạch nói quả thực không tồi, có chút ngọt nhẹ rất hợp với các món ăn.
Lần sau có thể mang Mạnh Lạc tới đây ăn thử.
Mạnh Lạc từ phim trường về thẳng phòng Thẩm Cận, tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm bắt đầu xem điện thoại.
Thẩm Cận: Đêm nay có thể về trễ một chút, có xã giao.
Mạnh Lạc: Mấy giờ?
Thẩm Cận: 9 giờ rưỡi đi! Bé cưng yên tâm trước 10 giờ nhất định sẽ về với bé. Hôn hôn ~
Mạnh Lạc nhìn tin nhắn trên điện thoại, mỉm cười.
Lúc này, điện thoại lại vang lên, là Lưu Việt.
“Anh Lạc, anh ở đâu?”
Mạnh Lạc ngồi trên sô pha, “Tôi ở phòng Thẩm Cận.”
“Cái kia… Thẩm tổng có ở bên cạnh anh không?”
“…” Mạnh Lạc có chút nghi ngờ, khi nào Lưu Việt lại quan tâm đến Thẩm Cận, “Cậu hỏi Thẩm Cận làm gì? Anh ta không ở đây, cậu tìm anh ta có việc gì sao?”
“Đương nhiên có chuyện, còn là chuyện lớn!” Đầu dây bên kia, Lưu Việt có vẻ gấp gáp, lại nói: “Anh xem điện thoại, em vừa gửi cho anh một tấm ảnh.”
“Cái gì vậy?”
Điện thoại “Đinh” một tiếng, Mạnh Lạc nghi ngờ mở WeChat thấy ảnh do Lưu Việt gửi.
Trong ảnh là người đàn ông họ gặp chiều nay, hắn lịch sự mở cửa xe, còn che tay ở cửa xe. Thẩm Cận thì đang bước lên xe của hắn.
Ảnh chụp góc độ và bố cục đều rất tốt, chụp được Lâm Trạch với vẻ dịu dàng và yêu thương. Thẩm Cận trong ảnh chỉ có một bên mặt, mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt nhưng chân dài, vai rộng eo thon, dáng người tuyệt vời vẫn rất hút mắt.
Tóm lại, giữa hai người xuất hiện một không khí thân mật và gắn bó.